Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn người, thủ hộ một người.

Tiểu thuyết gốc · 2585 chữ

“Cái gì? Bà của cô nương lâm bệnh nặng?”

Trong Vạn Sự Tượng Quán, Nhược Trần ngạc nhiên hô to, mà đối diện hắn chính là Cát Tiên chỉ mang một bộ áo mỏng, chân đất đã xuất hiện những vết xước

Mặc cho thân thể mềm mại và đẹp đẽ của nàng như ẩn hiện bên dưới lớp vải mong manh, nhưng Cát Tiên làm gì có tâm tư để ý những chuyện này chứ? Chỉ thấy nàng ta thở dốc bởi vì mệt mỏi, đoạn nói:

“Tiên sinh, mẹ của ta… cho dù trước khi bà bất tỉnh vẫn nhắc về chuyện bắt ma, còn khẳng định điều đó sẽ không bao giờ hoàn thành được. Bảo ta chớ làm phiền các ngài…”

Nghe đến đây khiến Nhược Trần không khỏi cảm thấy hoang đường, hoang đường đến cỡ nào.

Cát Linh vì muốn trừ tà mà đã đem thân mình ra làm lời hứa suốt hàng chục năm ròng, thế mà bây giờ bà ta chỉ bảo đừng làm phiền bọn hắn?

Hắn thoáng nhíu mày lại, nhìn vào khuôn mặt của Cát Tiên như muốn tìm kiếm một nét đùa bỡn còn sót, vậy mà trừ vẻ mệt mỏi và lo âu ra, không có cái gì cả.

“Cô nương, nhưng theo lời tiền bối, chúng ta đã chuẩn bị quá trình trừ tà suốt ba ngày nay rồi, chỉ còn một bước nữa…”

Nhược Trần đáp lại, ý tứ trong giọng của hắn cũng đã rõ ràng, mặc dù chính bản thân người nói vốn cũng nghi ngờ về điều này.

Thật sự, ba ngày qua Trường An cứ thoắt ẩn thoắt hiện, Nhược Trần cũng không được gặp hắn nhiều, chỉ biết vị tiền bối này giao lại nhiệm vụ làm rối gỗ cho mình rồi bỏ đi.

Không biết rõ chân tướng, không biết rõ khi nào Trường An sẽ về, không biết rõ rốt cuộc toàn bộ mọi chuyện ra sao, nhưng Nhược Trần vẫn kiên quyết xử lý chuyện này.

Bất ngờ thay, đôi mắt của Cát Tiên thoáng lộ ra vẻ kiên định, người phụ nữ trông có vẻ ôn nhu này chỉ gật đầu:

“Tiên sinh, ta không cản các ngài, ta là tới mong các ngài tiếp tục chuyện này! Đồng thời ra tay giúp sức”

Cảnh tượng này khiến Nhược Trần ngẩn người, dường như thấy được điều gì đó mà chỉ thấy hắn bỏ xuống bức tượng đang nặn xuống, ngẫm nghĩ cân nhắc hồi lâu, cuối cùng thở dài bóp trán.

Ta cũng không biết mình cần giúp cái gì… Tiền bối cũng chẳng nói chẳng rằng mà biến mất, thành ra chuyện thật sự…

“Ài, Cát Tiên cô nương cũng ở đây sao?”

Nhược Trần chỉ vừa nghĩ đến Tào Tháo, giây sau Tào Tháo liền xuất hiện trước mặt cả hai, chỉ thấy giọng nói của Trường An vang lên.

Chỉ thấy lúc này, bộ dáng của hắn có vẻ hơi chật vật, người có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn có thần, hai tay Trường An giữ lấy một chồng dày những giấy tờ, quyển trục, sách cũ, hắn cười cười đặt nó xuống, đoạn phủi lấy tay áo của mình.

“Được rồi, đêm nay là có thể bắt đầu, nếu Cát Tiên cô nương đã ở đây thì cũng giúp bọn ta đi”

Cát Tiên ngẩn người, nhưng rồi nàng nhanh chóng bình phục tâm tình, gật đầu mà hỏi:

“Ta có thể giúp gì cho các vị tiên sinh?”

Chỉ thấy Trường An cười, hắn đưa mắt nhìn xuống những bản ghi chép mà mình đã đem đến, nói:

“Đêm nay, làm một màn múa rối”

Có vẻ vẫn chưa hiểu ẩn ý của Trường An, phần bởi vì Cát Tiên chưa bao giờ nghe rằng múa rối có thể giup nàng trừ tà, phần bởi vì chuyện này quá mức đột ngột, cho nên đầu óc của cô gái này như có đám sương mù bao phủ.

Kịch bản đâu cơ? Cũng không có rối, mà chỉ còn vài canh giờ nữa là đến đêm.

Chuyện này, chỉ có thần tiên hạ phàm mới làm được chứ?

Như đoán trước được suy nghĩ của Cát Tiên, Trường An mỉm cười nhìn xuống bản ghi chép, lại hướng mắt sang Nhược Trần:

“Lão Nhược, rối gỗ làm đến đâu rồi?”

“Tiền bối, bởi vì ngài không nói cụ thể loại rối nào… cho nên ta làm khoảng ba, bốn mươi con để nàng sử dụng, tính cách kiểu dáng cũng như ngoại hình khác nhau cho ngài”

Nhược Trần đáp lại bằng giọng bất đắc dĩ, nhưng mà lúc này Trường An lại lấy từ trong tay nải mình mang trên người ra một hình nhân gỗ khác được khắc vô cùng sinh động, giống như thật.

Nàng mang một bộ áo dài, khuôn mặt được điêu khắc tinh xảo, điều kỳ lạ hơn là trên tay của con rối này lại đang nắm hai con rối nhỏ bé khác, khiến cho Nhược Trần không khỏi thắc mắc.

Rối trong rối, rốt cuộc ý đồ của tiền bối là gì?

Nhưng Cát Tiên thì khác, chỉ thấy vị cô nương này bất chợt la lên:

“Tiên sinh, đây chẳng phải là…”

“Đúng vậy, con rối này chính là… Bà Cát Linh khi còn trẻ”

Trường An mỉm cười, hắn cũng không làm bộ thần bí mà nói ra một điều khiến hai người không khỏi kinh ngạc:

“Mà kịch bản ta đã đem tới, ghi chép về lịch sử Cát Gia!”

“Nhưng tại sao chúng ta phải làm một buổi múa rối như vậy…”

Nhược Trần còn chưa kịp phản ứng thì Cát Tiên đã nói ra thắc mắc của mình, Trường An chỉ mỉm cười, hắn thuận tay cầm bầu rượu giơ lên hớp một ngụm, sau đó cất tiếng, giọng nhu hòa:

“Kết thúc buổi múa rối hôm nay, các người sẽ rõ”

Đoạn, hắn quay lưng lại, sau đó cười lớn mà nói một tiếng:

“Cát Tiên cô nương, Nhược Trần là một thiên tài, nên mong ngươi sẽ dạy hắn múa rối, chuẩn bị cho mở màn đêm nay”

Đến lúc này, Nhược Trần mới không nhịn được, hắn ta gọi với theo Trường An, trong giọng còn ẩn chứa một chút hoang mang trong đó:

“Tiền bối, nhưng chúng ta còn không thông báo hay phát tờ rơi, làm sao sẽ có khách?”

Chỉ thấy bóng dáng vị tiền bối ấy dần dần khuất đi đằng sau những tán cây, những gì còn sót lại chính là thanh âm của hắn.

“Cái này, để ta lo!”

“Cát Linh, Cát Linh! Cháu có ổn không!?”

Âm thanh lo lắng vang lên bên tai của bà, thân thể bà giờ nặng nề lắm, cảm thấy toàn thân tựa như đeo chì, không thể cử động một ly nào.

Mệt thật… cái này là tuổi già ư?

Xem ra, mình cũng sắp đến lúc phải đoàn tụ với gia đình…

Cát Linh nghĩ thầm, giọng nói của Kim Thành Chủ cứ thế vang lên bên tai của bà, người mà luôn chăm sóc bà như cha giờ đây cũng dần già nua.

May mắn là, bà không cần phải thấy ngày mà người cha thứ hai của mình ra đi, bởi lúc đó mình đã rời khỏi trần gian. Đồng thời Cát Tiên không phải dành thời gian chăm sóc cho bà già này nữa, con bé có thể tìm một người phu quân tốt để dựa vào.

Chỉ là, vì sao bản thân vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối?

Giọng nói của Kim Thành Chủ cứ tiếp tục vang lên liên hồi trong lo lắng, cuối cùng im bặt, kèm theo đó là tiếng thở dài tang thương.

Thấy bạn mình ra đi, cuối cùng lại thấy đứa con gái của hắn dần dần rời khỏi mình, khi trong lòng mang tiếc nuối.

Lưng ông bất giác còng xuống, cảm giác mệt mỏi lộ rõ ra, được chất tầng tầng lớp lớp theo thời gian.

Khi Kim Thành Chủ đã buông bỏ, khi mà đến bản thân Cát Linh cũng chịu buông xuôi để mặc căn bệnh của mình dần dần cướp đi tính mạng…

Ầm!

Tiếng đạp cửa xông vào, Kim Thành Chủ ngẩng đầu, để rồi ông thấy được một người thanh niên đang đội hộp gỗ trên đầu.

Hắn ta vừa đạp cửa xông vào, mặc kệ bầu không khí bi thương này, lao tới bế lấy thân thể của Cát Linh lên cõng sau lưng, đồng thời chạy đi, đồng thời la lớn:

“Báo cho người trong Hoàng Thành, Cát Gia Đại Tiểu Thư bị bắt cóc rồi!”

Động tác nhanh, gọn, lẹ, không một động tác dư thừa, hắn ta lao vào như một con gió và cuốn đi như một tia chớp, nhanh đến nỗi sau khi Kim Thành Chủ đưa tay nhéo đùi mình để chắc chắn đây không phải là ảo giác, ông giật nhẹ khóe miệng.

Ông trời ơi, ông vừa thấy cảnh tượng gì thế này?

Một tên cướp đội hộp gỗ lao vào bắt cóc bà già đi?

Sau đó, còn bảo mình thông báo cho Hoàng Thành biết hắn đã bắt cóc Cát Linh?

Một cảm giác cực kỳ hoang đường xuất hiện bên trong ông, tuy thế Kim Thành Chủ vẫn không hề có ý định làm theo lời hắn, bởi vì kẻ này không có tu vi trong người, hơn nữa… còn là người quen với Diệp Công Tử.

Diệp Công Tử làm người ôn hòa nhã nhặn, lại có đức, chắc sẽ không có chuyện bằng hữu của hắn…

“Bớ người ta! Ta bắt cóc Cát Gia Đại Tiểu Thư!”

Sau đó, âm thanh la làng hét xóm tự nhận mình vừa bắt cóc vang lên ở xa xa, chỉ hận không thể để cho toàn dân thiên hạ biết được bản thân đang phạm tội vậy.

Kim Thành Chủ: “...”

Trán ông chợt nổi gân xanh, chỉ thấy lão già này lập tức bộc phát ra khí thế của một tên cao thủ Tứ Phẩm Khê Xuyên phi ra ngoài, gầm lớn:

“Tiểu tặc, khôn hồn thả lấy con bé ra!!!”

Mà một ngày này, cả Hoàng Thành chợt xáo động.

Trong gian nhà nhỏ, bà cụ còn đang run rẩy thở nặng nề, tay bưng bát cháo lên húp, người con dâu nhìn thấy vậy chỉ có thể thở dài, buồn bã vì bệnh tình của mẹ mình.

Rồi

Từ bên đường chỉ thấy có một gã thanh niên đội hộp gỗ trên đầu, sau lưng cõng một bà già, hắn chạy vút trên đường, vừa chạy vừa gào lớn:

“Bớ người ta! Ta bắt cóc Cát Gia Đại Tiểu Thư!”

Người con dâu: “...”

Nàng ngẩn ngơ dụi dụi mắt, để rồi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thực sự diễn ra, hơn nữa sau lưng “kẻ bắt cóc” là hàng tá người khác đang đuổi theo, từng kẻ tức giận gầm lớn:

“Chết tiệt, gian tặc mau đứng lại, đến cả bà già cũng không tha ư?”

“Mẹ nó, bắt được phải đánh tàn phế hắn ta!!!”

Nàng nhìn bóng người dần dần khuất đi, sau đó quay lại, chỉ thấy từ khi nào bà mẹ già của mình đứng dậy, thân thể còng lưng run rẩy bước đi về phía trước, móm mém nói:

“Con gái à… chuyện gì vậy?”

“Mẹ, hình như có người bị bắt cóc, là Cát Gia…”

Nghe đến đây, bà già chợt hé mắt ra, sau đó tay nắm chặt gậy gỗ, khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi già cũng vì thế mà lộ ra vẻ tức giận gầm thét:

“Cái gì? Đồ gian tặc!

Đi, tao với mày bắt kẻ gian!!!”

Con dâu: “...”

Nàng ngẩn ngơ, mà không chỉ có nàng cảm thấy như vậy, mà khắp Hoàng Thành, những người đã bước vào tuổi bô lão, trung niên cũng đồng loạt đứng dậy, đuổi theo gian tặc, mặc cho sự ngăn cản của con, cháu mình.

Tại sao họ làm như vậy chứ?

Lúc này, Cát Linh dần dần hé mắt ra, cuối cùng bà cũng đủ sức để nhìn rõ khung cảnh hiện tại.

Bà đang được Trường An cõng trên lưng, mặc cho hắn đã đội chiếc hộp gỗ, nhưng nó vẫn không che khuất được cảm quan của Cát Linh.

Đằng sau cả hai, có xe ngựa, có người cưỡi trâu, có người lại đang chạy theo, lại có kẻ biết võ phi thân lên trên mái nhà đuổi theo, nhất quyết bắt được tên gian tặc này.

Cát Linh ngẩn ngơ, nhưng rồi âm thanh Trường An hới hải vang lên, hai chân ra sức chạy:

“Mẹ nó! Bà già, vì sao khi biết ngươi bị bắt cóc, lại có hàng tá kẻ đuổi theo vậy chứ?”

Vậy thì vì sao ngươi lại bắt cóc ta chứ? Tiểu tử thối?

Cát Linh nghĩ thầm, chợt bà mở to mắt, bàn tay run rẩy giơ lên, ký ức lại ùa về.

Xa xa, có người đàn ông trung niên nắm chặt lấy cây cuốc, sau đó chạy ra ngoài, mặc cho vợ mình còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ba mươi năm trước, hắn còn là một thằng bé khù khờ, chỉ là hằng năm, cha của gã thường đem đi xem múa rối ở Cát Gia.

Ở nơi khác, ông lão run rẩy ngồi lên trên xe ngựa, sau đó giục chạy một mạch thẳng.

Ba mươi năm trước, ông ta còn là một đại hiệp đi khắp giang hồ, mỗi khi Cát Gia viết kịch bản, ông ta đều đưa một phần nhật ký mình viết lại cho nhà bà tham khảo.

Xa xa, lại có cặp vợ chồng già chân trần chạy theo, khí thế hung hăng như muốn lột gia của tên bắt cóc khốn khiếp này.

Ba mươi năm trước, chính người vợ đã nhờ Cát Linh giúp mình tạo cơ hội để tỏ tình với người thầm thương trộm nhớ.

Lại có kẻ, lại có…

“Ba mươi năm trước… Gia tộc của ta không phải vì bị tà ma tập kích mà chết…”

Bất chợt, âm thanh run run vang lên, mắt của Cát Linh đã nhòe đi từ khi nào, bà bám chặt lấy vai của Trường An, cuối cùng một giọt lệ rơi xuống.

“Ta biết, bọn họ có thể trốn thoát, nhưng một khi phòng tuyến của Cát Gia sụp đổ, tất sẽ khiến biết bao nhiêu phàm nhân phải vong mạng”

Trường An cười nói, đoạn hắn hỏi lại Cát Linh:

“Thế nào, giờ hiểu vì sao ta bắt cóc bà rồi chứ?”

Cát Linh cũng cười, khuôn mặt nhăn nhúm giờ đây đã ướt đẫm bởi nước mắt, nàng không đáp lại, nhưng bất kỳ ai cũng biết, kể cả những kẻ đang đuổi theo kia.

Năm xưa, có một gia tộc thường múa rối khi xuân đến.

Năm xưa, có một gia tộc ở bên ngoài Hoàng Thành.

Năm xưa, có một gia tộc quyết tử để câu kéo thời gian, chớ không để bất kỳ người dân nào phải vong mạng.

Các người đã dùng tính mạng để bảo vệ hàng ngàn người dân trong Hoàng Thành, giờ đây… Chúng ta bảo vệ con gái của các người.

Ngàn người, đuổi theo một người.

Ngàn người, thủ hộ một mảnh ký ức năm xưa.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.