Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cát Tiên và Cát Linh

Tiểu thuyết gốc · 1960 chữ

Nơi ở của Cát gia đại tiểu thư chính là ở phía Tây Bắc của Hoàng Thành, cũng là nơi ban đầu mà Trường An mua đất nặn cho lão Nhược. Lại bởi vì đường không mấy quanh co, cho nên thoáng chốc hai người đã tới nơi.

Nơi này chỉ là một căn nhà lớn, nếu đem so với người xung quanh thì cũng xem như có tiền, tuy nhiên chưa đến mức giàu sang phú quý như các đại gia khác.

Trước cổng gỗ, Trường An chắp tay lại, hắn nhìn bản thân mình một hồi lại lên tiếng thắc mắc:

“Lão Nhược, nếu ngươi là một người phụ nữ, ngươi chấm điểm ta bao nhiêu?”

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, vấn đề của ngài khiến ta cảm thấy bối rối đấy.

Hắn quan sát khuôn mặt của Trường An một hồi, sau đó thở dài, thành thật đáp lại:

“Năm điểm”

Không cao không thấp, không đến mức xấu tung mù, nhưng cũng chẳng soái ca đến bao nhiêu. Đại khái là bình thường.

“Năm điểm? Ta nghĩ phải cao hơn chứ?”

Trường An nghe vậy mà thắc mắc trong lòng, nhưng rồi hắn cũng chỉ bước tới đưa tay lên, gõ cửa gỗ ba nhịp liên tiếng.

Người phụ nữ đó tuy ra giá đắt đỏ, nhưng thông tin nàng nói rất ít khi sai, cho nên Cát Gia Đại Tiểu Thư là tuyệt sắc mỹ nhân chính là sự thực, và khả năng cao thật sự nàng sẽ giao thân cho ai trừ ma ở sân khấu Cát Gia xưa.

Đến lúc đó, Trường An vừa trừ được ma, vừa có… Hắc hắc…

Hắn nghĩ thầm, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy rạo rực, trong thoáng chốc cửa gỗ mở ra.

Một người phụ nữ ngoài ba mươi, nàng mặc áo nâu, lại không thể che dấu được dáng người có lồi có lõm.

Rất xinh đẹp, nếu như Thanh Nhạc là mười điểm, thì có lẽ vị phu nhân này cũng lấy được chín, hơn nữa trên người lại mang theo khí chất thành thục hơn nhiều, trong thoáng chốc Trường An cảm thấy…

Đời này, hắn sống đủ rồi.

Lạnh lùng kiêu ngạo thì sao? Thiên kiêu chi nữ thì thế nào? Nhìn xem, so với thể loại chị gái thành thục ôn nhu như vậy, Trường An cảm thấy tốt hơn nhiều lắm.

“Xin hỏi tiên sinh là?”

Người phụ nữ nghi ngờ cất tiếng, Trường An bừng tỉnh, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhỏ giọng nói:

“Xin hỏi ngài có phải là người của Cát gia?”

Nàng nghe thấy Trường An cất tiếng liền như hiểu ra điều gì, lại nhìn thêm Nhược Trần ở sau lưng hắn.

Hai người thanh niên, một bên bình thường không có gì lạ, một bên lại có vẻ trầm ổn, mang học thức, sau lưng lại đem nhiều loại dụng cụ, thậm chí có cả bẫy và cung tên.

Trong thoáng chốc, nhìn sự kết hợp kỳ quái này, nàng hiểu ra điều gì và mỉm cười:

“Hai vị phải chăng muốn tìm cách trừ tà?”

Vừa nói, nàng vừa mở cửa ra, để cho Trường An và Nhược Trần đi vào bên trong, hắn nghe vậy mà mừng khấp khởi trong lòng, nhưng vẫn gật đầu đáp lại:

“Đúng vậy, ta có mở một quán trà ở gần nơi đó, dạo đây thường xuyên gặp phải mấy thứ quái dị ở bên kia sông…

Nếu như thế thì cũng không sao cả, ta vẫn tiếp tục buôn bán như bình thường, vậy mà thứ quỷ quái kia cứ liên tục làm phiền đến công việc kinh doanh của quán trà! Bao nhiêu khách tới đều bị nó dọa đuổi đi. Hết cách, ta chỉ có thể tìm phương pháp để diệt trừ nó!”

Trong vòng hai câu, Trường An hoàn mỹ phác họa ra hình ảnh một người chủ quán có học thức, lại không hề sợ ma quỷ, chỉ bởi vì nó quá làm phiền nên quyết định ra tay diệt trừ.

Nhược Trần nghe thấy hắn kể lại mà cười khổ không nói gì.

Tiền bối, nếu không phải biết đêm hôm qua ngài sợ hãi đến bất tỉnh, đến tận sáng vẫn chưa chịu ra khỏi phòng. Ta sẽ tin chuyện ngài vừa bịa ra mất…

Người phụ nữ nghe vậy, hai mày nàng khẽ cong lại, rồi chỉ thấy nàng nở một nụ cười, thanh âm uyển chuyển dễ nghe vô cùng vang lên:

“Quả thật, thứ tà ma đó đã quấy phá sân kịch của Cát Gia bấy lâu nay, thành ra cho dù ta muốn giao lại đất đai cũng không thể”

Giao lại đất đai…

Bộ mặt Trường An lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng rồi Nhược Trần chỉ khẽ thì thầm vào tai của hắn:

“Tiền bối, Cát Gia Đại Tiểu Thư còn chưa thừa kế được đất đai của Cát Gia, vì vậy theo lẽ nó phải thuộc về triều đình. Nhưng một lần Kim Thành Chủ ghé qua nơi này, ông ta đã bảo ngừng lại quá trình phá dỡ công trình của Cát Gia…”

Bởi vì ma ám sao?

Trường An nghĩ thầm, mà khi Nhược Trần dứt lời xong thì cả hai cũng đã tiến vào bên trong căn nhà.

Trong phòng không có gì đáng chú ý mấy, trừ các con rối nhỏ được bày trên cửa sổ, còn lại giống như nhà của bao người bình thường.

Người phụ nữ đi vào bếp, lúc sau nàng mang ra một khay đựng trà, cười híp mắt và nói:

“Ta là Cát Tiên, không biết hai vị tên gì?”

“Ta gọi Trường An, kẻ này là Nhược Trần”

Trường An không đợi cho Nhược Trần nói, hắn đã mỉm cười đáp lại, quyết không trao cho Nhược Trần cơ hội nào nói chuyện với Cát Tiên.

Đùa à? Nhược Trần vừa mở miệng, chắc chắn sự chú ý của chị gái này sẽ dồn hết vào hắn, lúc đó Trường An còn có cửa nào cơ chứ?

Không lâu sau, Cát Tiên đưa chén trà ấm nóng cho hai người:

“Hẳn các vị tiên sinh bởi vì lời thề năm xưa của Cát Gia Đại Tiểu Thư mà tới?”

“Không không, ta chỉ muốn biết thêm thông tin để trừ tà ma, tiện thể diện kiến vị đại tiểu thư của Cát Gia năm xưa ra sao”

Trường An nhanh chóng chối bay chối biến, nhưng trong giọng nói không thể nào che được sự mong muốn của hắn khiến mày của Cát Tiên khẽ nhảy, đoạn nàng mỉm cười, chỉ vào bên trong một căn phòng gần đó:

“Nếu muốn, tiên sinh có thể gặp mặt mẹ của ta để bàn bạc về chuyện này, nàng hiểu rõ rất nhiều về chuyện năm xưa…”

Nàng chỉ vừa nói tới đó, đầu Trường An chợt hiện lên đầy dấu chấm hỏi, không kịp xử lý mớ thông tin vừa nhận được.

Hả? Mẹ?

Không phải đang tìm Cát Gia Đại Tiểu Thư sao? Vậy mà bây giờ người này lại nói…

Rồi, như chợt nhận ra điều gì, Trường An quay sang Nhược Trần, giọng nói lộ ra vẻ kỳ quái:

“Lão Nhược, Cát Gia Đại Tiểu Thư năm nay…”

“Gần sáu mươi tuổi, thưa tiền bối”

Trường An: ???

Còn không chờ hắn kịp phản ứng, một bóng người đã bước ra từ xa xa, để rồi âm thanh già nua vang lên kèm theo tiếng ho không ngớt:

“Lần gần đây nhất… khục khục! Có người… khục! Hứng thú với lời nói của ta… chính là… Khục! Ba mươi năm trước…”

Rồi, từ khi nào bước đến trước mặt Trường An chính là một bà già gầy gò, lưng còm xuống, mặt đầy vết nhăn, mái tóc bạc trắng, đừng nói là gần sáu mươi, nếu bảo một trăm tuổi có khi hắn cũng tin.

Bà ta mở ho khan liên hồi, sau đó run rẩy ngồi vào bàn, Cát Tiên bước tới đỡ bà xuống, lo lắng nói:

“Mẹ! Đại phu bảo bệnh tình của ngài cần phải nghỉ ngơi…”

“Nói cái gì? Ta không có bệnh, mà cho dù có bệnh cũng phải bồi tiếp vị công tử này!”

Bà già vừa ho vừa nói, làn da tát nhợt không chút sức sống, dẫu vậy vẫn cố mở to mắt ra quan sát Trường An, nhìn hắn chằm chằm.

Cát Tiên mỉm cười đỡ nàng, sau đó nhìn sang Trường An:

“Mẹ, Trường An tiên sinh đang có ý định trừ tà ma…

Tiên sinh, đây là Cát Linh, mẹ của ta”

Trường An: “...”

Một lần nữa, cảm nhận của hắn về việc cuộc đời của mình khác tiểu thuyết ngày càng sâu sắc hơn.

Mẹ nó! Bà ơi, bệnh như bà thì bồi tiếp gì cơ? Không khéo đi được ba bước, bước thứ tư đã gặp mặt Diêm La rồi.

Hắn chợt nhớ tới lúc trước, người phụ nữ kia mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nhìn hắn như một tên ngốc.

Mẹ! Hắn bị người ta lừa! Lừa mất ba trăm thoi vàng!

Lúc này, trên con đường phố của Hoàng Thành, có hai người đang bước đi cạnh nhau, vừa bước đi vừa trò chuyện.

“Diệp Công Tử, nếu không nhờ sự hỗ trợ kịp thời của ngài, e sợ lúc đó Hoàng Thành sẽ lại tái hiện thảm kịch của bốn mươi năm trước”

Kim Thành Chủ cười mà nói, lúc này trên người ông cũng không còn mang áo giáp sắt như trước, mất đi vẻ cứng rắn dữ dội, lại thêm phần đôn hậu và ôn hòa.

Đi với hắn, Diệp Tuyên chỉ mỉm cười, hắn lắc đầu và đáp lại với giọng khiêm tốn:

“Không dám, dù sao cũng là chuyện trong Thánh Tiên Tông liên lụy đến Hoàng Thành, đáng lẽ ta còn phải xin lỗi ngài mới phải”

Đoạn, hắn tò mò hỏi:

“Kim Thành Chủ, ngài nói về thảm kịch bốn mươi năm trước…”

“Đúng vậy, chính là cái lần tà ma tập kích khiến cho một gia tộc lớn trong Hoàng Thành bị diệt vong”

Người sau chỉ đáp lại, đôi mắt thoáng lộ ra vẻ u buồn và lắc đầu thở dài, Diệp Tuyên tiếp tục lắng nghe.

“Bằng hữu của ta năm đó cũng mất mạng, cuối cùng để lại một đứa con gái”

Kim Thành Chủ lẳng lặng kể, trong giọng nói tràn ngập những hồi ức.

Ông nhớ lại bốn mươi năm về trước, bản thân vẫn còn nhiệt huyết biết bao, cảnh giới đạt đến Lục Phẩm Đại Hải, tay nắm đại đao giữ thái bình cho Hoàng Thành.

Ngày nọ, tà ma tập kích, cho dù ông có liều mạng giết hết bọn chúng, gia tộc họ Cát vẫn bị tiêu diệt, gia chủ là bằng hữu của ông cũng vong mạng.

Mà Kim Thành Chủ cũng bị thương nặng, tu vi chỉ còn có Tứ Phẩm Kết Thủy Trung Kỳ.

“Ừm, ngài đang đi thăm nàng ta ư?”

Diệp Tuyên nghe vậy mà như hiểu ra điều gì, hắn hỏi, ông lão cũng chỉ cười nhạt, sau đó bước đi tiếp.

“Đúng vậy, đứa con gái đó cũng đã gần sáu mươi tuổi, lại mắc bạo bệnh, không biết có…”

Đến đây, cả hai im lặng.

Từ lâu, tu tiên vốn chính là trường thọ, nhưng không phải ai cũng có thể tu tiên.

Chính vì thế, chuyện kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh luôn luôn xảy ra, Diệp Tuyên nhìn bóng lưng của Kim Thành Chủ, phát hiện bờ vai ông chùn xuống, nặng nề hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.