Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một người bình thường, sống rất lâu

Tiểu thuyết gốc · 2374 chữ

Vừa nhảy xuống, một tầng lại một tầng cấm chế xuất hiện, lấp lóe, chằng chịt tựa như mạng nhện, Trường An bất giác cười lên, rồi giơ hồ lô đựng rượu nhấp một ngụm.

Chỉ thấy hắn rơi xuống, tay chạm vào tầng cấm chế, lập tức như có ngọn lửa thiêu đốt lấy từng lớp, từng lớp, để rồi những gì còn lại chỉ là tro tàn.

Cấm chế, cứ thế mà mất đi.

Trên thực tế, lớp cấm chế này được bày ra thật tài tình, cộng thêm ở dưới vách núi hiểm trở, có thể nói trong vòng hàng trăm năm ắt cũng khó có người nhận ra.

Nhưng xui xẻo thay, nó gặp Trường An.

Trong một khoảnh khắc chạm tay vào cấm chế, hắn đã nhanh chóng phá giải nó trước khi cấm chế được kích hoạt.

Ầm!

Bụi khói tung mù mịt, cuối cùng lộ ra thân ảnh của Trường An.

Bên dưới vách núi này đều bao phủ bởi bóng tối, chỉ có xung quanh chỗ mà hắn đang đứng là được bao phủ bởi một chút ánh sáng ít ỏi có thể chiếu xuống nơi sâu đến thế này.

Hắn bước đi dọc theo vách đá, không gian cũng vì thế mà mở rộng ra, bóng tối nuốt chửng lấy thân thể của Trường An.

Giống như đi qua một đường hầm, cho đến khi một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu qua, Trường An mở mắt ra, trước mắt hắn đã không còn là một mảng đen nhánh như trước nữa.

Một thân ảnh mờ mịt, trên thân khoác áo bào xám, lại có vẻ tang thương, khí chất sâu không lường được, hắn ta nhìn thoáng qua Trường An, lại cảm thán:

“Ba trăm năm, cuối cùng lại có người tới”

Trường An chỉ nhìn chằm chằm hắn ta, sau đó không nói một lời nào cả.

Dường như bởi vì lâu lắm rồi mới gặp lại người sống, hắn chỉ chắp tay, sau đó với giọng đều đều, trầm ổn mà nói:

“Tiểu tử, ngươi may mắn khi gặp được ta.

Ta vốn là Tiên, trong một trận khổ chiến đã giành chiến thắng, nhưng bởi vì thế mà nhục thân hủy diệt, chỉ còn lại một tia tàn hồn.

Nếu hôm nay ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, lại giúp Nhược Trần ta khôi phục tu vi, sau này có thứ gì tốt đều sẽ chia phần!”

“Cơ duyên?”

Trường An nghe vậy mà cười cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, hắn nhìn lấy người đàn ông áo xám.

Hắn ta cũng cười nhẹ, sau đó cất giọng với bộ dáng cao cao tại thượng:

“Đúng vậy, một trận tạo hóa có thể để người trần mắt thịt như ngươi bước vào tu tiên!”

Chỉ thấy Nhược Trần cầm một chiếc nhẫn đen và ấn ngón tay lên đó, không gian xung quanh cũng vì thế mà biến đổi, lập tức để lộ ra vô số bảo vật, nhưng kèm theo hằng hà lớp cấm chế bao quanh.

Trường An nhìn cảnh này mà chỉ cười nhẹ, lại nâng bầu rượu lên hớp một ngụm, đoạn hỏi lại:

“Nhưng ta không muốn tu tiên”

Gã ta nghe vậy mà ngẩn người, sau đó lại trở về bộ dáng điềm tĩnh như ban đầu, nhướng mày nói:

“Ta có thể đưa ngươi một viên đan dược giúp gia tăng tuổi thọ”

“Ta không cần sống lâu”

Trường An lơ đãng đáp lại, hắn phủi mông ngồi xuống mặt đất, dựa vào bên vách đá và đung đưa bầu rượu.

“Ta có thể cho ngươi gia tài bạc triệu, đủ để mua lại một quốc gia”

Hắn nhíu mày và nói tiếp, rồi Trường An ngừng lại một lúc, cuối cùng móc từ trong người ra hai đồng tiền, giơ ra cho hắn và chân thành đáp lại:

“Ta cũng có tiền”

Nhược Trần:...

Không thể nào? Có kẻ đối diện với tu tiên, trường thọ và giàu có vẫn có thể bình thản như vậy ư?

Làm sao có thể xảy ra cơ chứ?

Hắn cắn răng, nhưng bởi vì nếu lỡ người đợt này, có khi hàng trăm năm sau mới có kẻ đi xuống, nên…

Bằng mọi giá phải đưa ra điều kiện đủ lay động kẻ trước mắt!

“Ngươi thích cô gái nào? Ta có thể bày mưu để ngươi tán được nàng”

Trường An im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu, kỳ quái cất tiếng hỏi:

“Tại sao không sử dụng tà pháp, biến nàng thành của ta?”

“Như thế trái với quy tắc của ta”

Vượt qua ngoài suy nghĩ của Trường An, chỉ thấy Nhược Trần lắc đầu, hắn dứt khoát từ chối, không có vẻ gì là sẽ nhượng bộ cả.

“Tốt thôi, ta cũng không có hứng thú với cô em nào cả”

Trường An nghe vậy mà lắc đầu, sau đó hắn giơ bầu rượu lên đổ vào miệng:

“Hơn nữa, một kẻ bị kẹt ở dưới nơi này suốt ba trăm năm, không có một cô em nào tới cứu thì có tư cách gì mà bày mưu cơ chứ?”

Nhược Trần:...

Nhà ngươi có cần thiết phải xỏ xiên ta như vậy không hả?

Bởi vì mất kiên nhẫn khi mà biết rằng hắn sẽ luôn ra điều kiện không vừa ý bản thân, Trường An cười nhạt, sau đó nói:

“Bái ngươi làm sư phụ, sau đó tu luyện mạnh hơn, lại đi thu thập các loại nguyên liệu, dược liệu quý hiếm trên thế giới, đương đầu với thế lực lớn để đoạt lấy bảo vật của họ, cuối cùng tập hợp đủ và phục hồi lại thân xác ngươi, chỉ thế thôi đúng chứ?”

Nhược Trần có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó gật đầu:

“Đúng vậy”

Nghe vậy, Trường An gật gù và đưa tay xoa cằm, sau đó hỏi tiếp:

“Ngươi có người thân nào trên thế gian chứ?”

“Không có”

“Ngươi có thích gây thù chuốc oán, đi long nhong rồi chọc phải các kẻ tai to mặt lớn không?”

“Không có”

“... Tốt”

Trong khi Nhược Trần còn không hiểu vì lý do gì mà tên người phàm trước mắt hỏi bản thân như vậy, chỉ thấy Trường An mỉm cười, sau đó bình thản nói:

“Tiểu tử, ngươi may mắn khi gặp được ta.

Ta vốn là chủ quán trà, trong một trận thua mua đất đai đã giành được một mẩu lớn, nhưng bởi vì thế mà tiền bạc mất hết, chỉ còn lại một vài đồng bạc lẻ

Gọi ta một tiếng tiền bối, ta khôi phục nhục thân cho ngươi ngay bây giờ!”

Lời nói lưu loát như nước chảy mây trôi, thậm chí bởi vì thế, Nhược Trần đơ người ra một lúc, sau đó mặt đen lên.

Tên này, không những dám nói những lời to gan như vậy, thế mà còn cướp nguyên lời thoại của hắn, thậm chí còn biến tấu đi!

Khôi phục nhục thân ngay lập tức? Mẹ nó ngươi cho rằng chỉ cần nặn đất sét là ra ư?

“Khôi phục thân thể?”

Nhược Trần cười cười không nói lời nói nhưng trong lòng như có hàng vạn con ngựa chạy qua, chỉ thấy Trường An ngồi thẳng người dậy, sau đó móc từ trong người ra vài cục đất sét, nặn thành hình một nhân loại.

Con mẹ nó, ngươi thực sự lấy ra một cục đất sét?

Nhược Trần nhìn chằm chằm, chợt bất giác buột miệng:

“Mũi thấp quá, cao lên một ít đi”

“Được thôi”

Trường An gật đầu và sửa, nhưng bởi vì tay nghề có chút vụng về nên càng khiến mọi chuyện rối cả lên.

Nhược Trần thấy vậy, khẽ cau mày và ngồi xuống đối diện Trường An, sau đó tay giơ ra cầm lấy cục đất sét và nặn:

“Không phải, ngươi không có khiếu chút nào”

Trường An nghe vậy, hắn nhìn chằm chằm động tác tay nhanh thoăn thoắt của Nhược Trần, tảng đất sét cũng nhanh chóng hình thành một người thanh niên mang áo dài xám, gật gù tán thưởng:

“Lão Nhược, tay nghề không tệ đâu”

Nhược Trần nghe vậy mà đắc ý trong lòng, nhưng khi nặn xong đất sét thành hình người, hắn mới ngẩn ra.

Không đúng, không phải chính mình muốn nhờ hắn khôi phục thân thể, thu hắn ta làm đồ sao?

Thế nào lại chuyển sang chơi trò nặn đất sét rồi???

“Khoan, chúng ta-”

Nhược Trần còn chưa dứt lời, đã thấy Trường An lấy từ trong người ra vài lọ màu nước và cọ vẽ, sau đó chân thành nhìn hắn:

“Đây, để ta vẽ cho”

Nhược Trần nghi hoặc đưa tượng đất cho Trường An, sau đó còn định nói gì đó, nhưng rồi hắn biến sắc và giơ tay đoạt lại nó lẫn cọ vẽ:

“Lem màu ra hết cả rồi, ngươi có biết vẽ không hả???”

Trường An ngượng ngùng cười cười, sau đó đẩy luôn cả hộp màu và cọ vẽ về phía hắn, đoạn nói:

“Ngại quá, trình độ của ta hơi kém, thôi thì đành nhờ lão Nhược vẽ tiếp vậy”

Nhược Trần cảm thấy có gì đó sai sai, tuy vậy hắn vẫn cầm cọ lên và tô điểm cho bức tượng, cách vẽ của hắn rất có nghề, thoáng chốc bức tượng đã trở nên sinh động hơn nhiều, trông không khác gì người thật.

Trường An nhìn bức tượng này, sau đó không nhịn được mà cảm thán:

“Ài lão Nhược, da trắng tay thon, tóc dài mặt thanh tú, ngươi quả thực là một vị mỹ nữ”

Nhược Trần:...

Ngươi đối với cái đẹp có hiểu lầm gì đó đúng không?

Nhưng chợt, hắn ngẩn ngơ, và rồi đặt bức tượng xuống và hắng giọng:

“Chúng ta nói chuyện đến đâu rồi?”

Trường An nghe vậy cũng ngẩn ra, rồi hắn bừng tỉnh, sau đó nắm bức tượng lên giơ ra, mỉm cười:

“Đúng vậy, một trận tạo hóa có thể để ngươi trở thành người trần mắt thịt!”

Nhược Trần trầm mặc, không cảm xúc nhìn Trường An.

Ngươi thực sự ăn cắp hết lời thoại của ta ư?

Đất sét do ta nặn, màu là ta tô, ngươi lấy đâu ra can đảm để nói câu đó vậy?

Tại sao phàm nhân như ngươi không thể kinh hãi, cuối cùng mừng rỡ như điên mà nhận ta làm sư phụ, sau đó mang ta ra khỏi nơi này và khôi phục thân xác chứ???

Lúc này, hắn thực sự muốn lao tới mở đầu Trường An ra, để xem xem rốt cuộc bên trong có gì.

Cuối cùng, Nhược Trần cắn răng phất tay, từ bên trong nhẫn trữ vật lập tức bay ra một quyển công pháp, sau đó hắn giơ ra cho Trường An, nói:

“Xem nó đi! Ngươi sẽ hiểu tu tiên mạnh đến mức nào! Mà ta có thể đưa ngươi trở thành kẻ mạnh nhất trong số những người tu tiên ở thế giới này”

Trường An ngạc nhiên nhận lấy nó, sau đó mở ra và lật từng trang đọc, trong khi Nhược Trần quan sát hắn chằm chằm.

Công pháp này tên Cửu Tử Thành Tiên.

Tiên nhân có thể di sơn đảo hải, trích tinh nã nguyệt, thoát khỏi vòng luân hồi,...

Trường An càng đọc, đôi mắt hắn càng lộ ra vẻ hứng thú, Nhược Trần thấy thế mà cười đắc ý lên.

Hừ, cuối cùng cũng hứng thú chứ gì?

Sau đó, kẻ trước mắt hắn lại lấy từ trong túi áo ra bút lông, nghiên mực.

Nhược Trần: ???

Khoan đã, con mẹ nó túi áo ngươi chứa bao nhiêu thứ vậy? Ngươi rốt cuộc cái gì cũng để trong đó?

Và phản ứng thứ hai của hắn là…

“Cái tên này, đừng có tự tiện chỉnh sửa công pháp của người ta!!!”

Hắn giật mình, sau đó lao vào Trường An định đoạt lấy bút lông trong tay hắn, nhưng kẻ sau chỉ hạ bút lên trên giấy, sau đó viết thoăn thoắt, tốc độ không hề chậm chút nào cả.

Cuối cùng, Trường An ngừng lại, hắn đặt lại cuốn công pháp vào tay của Nhược Trần, cười nhẹ gật đầu:

“Không cần cảm ơn”

Nhược Trần:...

Cảm ơn cái quỷ! Con mẹ nó ngươi nghĩ gì mà lại đi chỉnh sửa công pháp hả?

“Một cuốn Hoàng Phẩm công pháp, ngươi vậy mà lại phá nó?”

Hắn vội vã lật ra kiểm tra, sau đó chợt ngẩn người.

Trường An chỉ cười cười, giơ bình rượu lên và nhấp một ngụm, bình thản không nói gì cả.

Mỗi cuốn công pháp, đều có một ít đạo vận dính trên đó, nếu như kiếm pháp sẽ là kiếm đạo, đan pháp là đan đạo, thì cuốn công pháp này…

Phàm, Trân, Huyền, Hoàng, Đế, đạt đến Hoàng cấp, công pháp này hoàn toàn là một mảng lớn đạo vận! Kẻ phàm nhìn vào cũng sẽ lĩnh ngộ được thứ gì đó.

Cửu Tử Thành Tiên, tìm sinh cơ bên trong tử vong, mỗi một tầng đều vô hạn tiếp cận cái chết, cuối cùng vì thế mà thành Tiên!

Nhưng, cái này, cái này…

Trong lòng Nhược Trần đầy chấn động, chỉ thấy bên trên cuốn sách, lập tức có một tầng đạo vận khủng bố đang phát ra từ những dòng chữ mà Trường An sửa lại.

Đế Cấp Công Pháp!

Chỉ vài nét bút, tên này nâng tầm của Cửu Tử Thành Tiên lên một cấp bậc mới!

“Ngươi, là ai?”

Cuối cùng, chỉ có một âm thanh run run vang lên, hỏi.

Nhược Trần ngẩng đầu, cuối cùng, cuộc đời của một vị tiên kéo dài hàng trăm năm, giờ đây lại thấy được một cảnh tượng.

Người đàn ông với bộ dáng rất bình thường, khí chất an tĩnh, hắn nâng bầu rượu lên và mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm.

Dường như bởi vì vấn đề này mà hơi ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ cười đáp lại:

“Một người bình thường, chỉ là sống rất lâu”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 27
Lượt đọc 766

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.