Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Ngạo Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Thật ra, lúc này lão giả bán đấu giá đang rất mơ hồ, đột nhiên trong cuộc cạnh tranh nảy lửa lại chui ra hai tên hầu tử tới tấu hài.

Ông cảm thấy hơn ba mươi năm làm nghề này, nếu là ai gặp phải chuyện trước mắt cũng sẽ vô cùng mơ hồ.

Nhưng dẫu vậy, lão giả vẫn làm đúng bổn phận của một người bán đấu giá và lên tiếng trong khi tất cả còn đang mơ hồ:

“Ba mươi vạn hạ phẩm tinh thạch, có vị nào nguyện ra giá cao hơn chăng?”

Giọng nói của lão giả cùng lúc làm những người trong hội trường bừng tỉnh, chỉ thấy một âm thanh già nua vang lên:

“Ba mươi vạn lẻ năm ngàn hạ phẩm tinh thạch”

Uầy, vừa ra tay đã tăng thêm năm ngàn tinh thạch, giàu!

Trường An nghĩ thầm, đoạn hắn ấn nút, sau đó chỉ bình thản cất tiếng:

“Bốn mươi vạn hạ phẩm tinh thạch!”

Nghe đến đây, người xung quanh đều trầm mặc, đưa ánh mắt khó lường lên nhìn về phía bọn hắn.

Rốt cuộc là kẻ nào, có thể chi ra nhiều tinh thạch như vậy cơ chứ?

Huyền Cấp Công Pháp mang giá trị này cũng không chênh lệch, bởi vì mua về rồi, còn có thể truyền lại cho nhiều đời sau nữa, nhưng một hơi không chớp mắt tăng thêm mười vạn tinh thạch thì khó nói rồi.

Lần này, âm thanh già nua đó cũng im bặt, có vẻ kẻ kia đã từ bỏ rồi, cũng không nói thêm gì nữa.

Rồi, giọng nói của một người thanh niên vang lên:

“Bốn mươi lăm vạn hạ phẩm tinh thạch, các hạ nhường cho Long Ngạo Thiên ta đây cuốn công pháp này, sau này ta nợ ngươi một ân tình!”

Thiệu Tổ cũng chợt nhíu mày, sau đó gã ta xoa cằm, lầm bầm:

“Long Ngạo Thiên… là cái tên mà ở Nhị Phẩm Kết Thủy đã diệt sát Tứ Phẩm Khê Xuyên sơ kỳ? Lại vô tình thức tỉnh Long Tộc huyết mạch, trong lúc đó cứu được một vị mỹ nữ…”

Mà hắn vừa dứt lời, Trường An chợt giật mình, sau đó mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Thần mẹ nó!? Giết kẻ địch trên hai đại cảnh giới?

Long… Long Ngạo Thiên???

Long Ngạo Thiên, cái tên này đã từng khuấy động giới tiểu thuyết mạng một thời gian dài, cũng là một câu chuyện truyền kỳ!

Trên con đường vô địch không có kẻ cản đường, gọi Long Ngạo Thiên!

Tu luyện nhận được Long Tộc ủng hộ, gọi Long Ngạo Thiên!

Miệng hô to “Mệnh ta do ta, không do trời”, gọi Long Ngạo Thiên!

Dàn hậu cung khủng bố, hoặc là được, hoặc là mua được trong hội đấu giá nô lệ, hoặc là sau khi đánh bại liền thu người ta. Ra ngoài đường ắt sẽ có phú nhị đại hoặc tu tiên giả để ý tới dàn hậu cung hoặc bảo vật của hắn, cuối cùng bị đánh chết.

Trên người có khí chất Bá Vương, kẻ địch là nam thì phát điên, tìm mọi cách để hãm hại Long Ngạo Thiên, hoặc là quỳ gối nhận làm đại ca, trung thành tận tâm, đến chất cũng không đổi, phụ nữ thấy hắn lập tức nảy sinh tình cảm, nguyện ý nhập hậu cung, sau đó giúp Long Ngạo Thiên xây dựng hậu cung ngày càng lớn mạnh!

Long Ngạo Thiên, chính là hình tượng đại biểu cho nhân vật nam chính trong tiểu thuyết không não, trang bức đánh mặt, hậu cung tính đến hàng trăm!

Đáng sợ, đáng sợ cỡ nào…

Nên nhường hay không nhường?

Men rượu dần dần tản đi, khiến Trường An lấy lại một chút lý trí mà bắt đầu suy tư, xem xét lại vấn đề này.

Không nhường, e sợ hắn trở thành hòn đá kê chân để Long Ngạo Thiên đại ca trang bức, sau đó trở thành hòn đá kê chân cho người ta?

Trường An lưỡng lự một hồi, sau đó hắn ngưng trọng lên tiếng:

“Là Long Ngạo Thiên?”

“Là ta”

Kẻ sau chỉ bình tĩnh đáp lại, trong giọng nói vậy mà không che nổi ngạo khí của mình.

Trường An lại càng kinh hãi hơn, khiếp sợ nói:

“Là Long Ngạo Thiên???”

“Đúng”

Kẻ sau im lặng một lúc, sau đó khó hiểu trả lời, mà Trường An quay đầu lại, hắn giật nhẹ khóe miệng nhìn Thiệu Tổ:

“Tổ Huynh, hay là…”

Còn chưa dứt lời, gã này đã giật bầu rượu ra khỏi tay của Trường An và đổ thẳng vào miệng hắn, tay kia nhấc chum rượu lên mà cũng uống một ngụm lớn:

“Cái gì? Uống ngụm cho tỉnh táo đã!”

Rồi, Trường An mơ hồ, tay cầm bầu rượu trên tay, nhìn xuống hội trường.

Ừm, mình là ai…

Mình ở đâu…

Rượu làm con người ta mụ mị đầu óc, vì thế Trường An chỉ đăm chiêu một lúc, sau đó hắn vỗ đùi.

“Mặc kệ cái gì, phá trước!”

Mà bên ngoài, lão giả thấy phía hắn chợt im lặng, ông chợt lên tiếng nói:

“Bốn mươi lăm vạn hạ phẩm tinh thạch, không biết có vị nào muốn tăng giá không?”

Bên trong căn phòng, Long Ngạo Thiên thấy thế, mắt hắn thoáng dãn ra, mỉm cười quay lại đối với người thiếu nữ đang đứng bên cạnh mình, hắn nói:

“Sư muội, xem ra bộ công pháp này vào tay chúng ta”

“Vâng! Cảm tạ sư huynh”

Người thiếu nữ sáng mắt lên, nàng không ngờ người này chỉ vừa mới báo ra danh tính của mình đã khiến đối phương nhượng bộ như vậy.

Anh hùng cứu mỹ nhân, lại mang dáng dấp thanh tú, khí chất hơn người, giàu đến vô lý, lại mạnh đến khó hiểu.

Nhưng cũng bởi vì thế mà nàng cảm thấy phiền lòng, với tư cách là em gái của Long Ngạo Thiên.

Đột ngột, một âm thanh vang lên:

“Long Ngạo Thiên, nghe danh đã lâu, giờ mới gặp mặt, quả là danh bất hư truyền!”

Hắn thoáng nhíu mày khó hiểu, nhưng sau đó cũng gật đầu, bình thản đáp lại:

“Không dám, các hạ đã nhường ta ngày hôm nay, sau đó…”

“Bốn mươi lăm vạn lẻ một hạ phẩm tinh thạch”

Không để hắn nói xong, người sau lập tức ra giá.

Long Ngạo Thiên: “...”

“Ý của các hạ là gì đây?”

Hắn ngừng lại một lúc, sau đó lên tiếng hỏi, trong khi đưa mắt về phía một căn phòng.

Ngươi mẹ nó đã ra vẻ nể phục ta, lại còn ra giá… Hơn nữa còn chỉ tăng thêm một hạ phẩm tinh thạch.

Đang sỉ nhục kẻ khác đúng không?

Trong phòng, Trường An nhấp bầu rượu lên uống một hợp nhỏ, đoạn hắn cười phá, rồi đáp:

“Ý của ta là…”

Bầu không khí yên tĩnh, dường như mọi người cũng đều lắng tai nghe, có vẻ hứng thú với chuyển biến đầy bất ngờ này.

“Không chỉ có ngươi, Long Ngạo Thiên, thứ lỗi nhưng để ta nói thẳng.

Ở đây, tất cả các vị đều là rác rưởi”

Trường An cười lạnh, hắn khinh miệt nói, sau đó tức tốc cúp máy lại, Thiệu Tổ cũng chuẩn bị sẵn mà vác lấy Trường An lên lưng, tay tung một quyền vào tường.

Ầm!

Tường bị thủng ra một lỗ lớn, hắn cũng theo đó mà phi thân ra ngoài, thoáng chốc đã xuất hiện hai mươi mét có hơn.

Cùng lúc đó, những người có ở khắp hội trường lập tức nhận ra điều gì mà mặt chợt tức giận, nhưng không chờ bọn hắn nói gì, ba cỗ khí thế đã mạnh mẽ dâng trào.

Chỉ thấy lập tức, ba người xuất hiện trước mặt Thiệu Tổ mà định chặn lại hắn, khí thế Tứ Phẩm Khê Xuyên chốc lát bộc phát ra, áp lực trùng phùng.

Thiệu Tổ quay người lại định chạy, nhưng từ khi nào, một bóng người đã đứng trước mặt của gã.

Người thanh niên khuôn mặt thanh tú, mày kiếm tinh mâu, mái tóc dài lúc này lại được thổi bay theo gió, lúc này chỉ ngạo nghễ nhìn hắn, cất tiếng:

“Các hạ sỉ nhục ta, bây giờ còn muốn chạy trốn?”

Mà từ áp lực hắn truyền đến, còn lớn hơn cả ba người kia cộng lại.

Thiệu Tổ im lặng một lúc, cuối cùng hắn chợt hét lớn lên:

“Chết tiệt, hộp gỗ đệ, chúng ta bị bọn hắn bao vây rồi”

Trường An bị vác trên vai cũng vì thế mà biến sắc, hắn nắm bầu rượu lên hớp một ngụm, sau đó hoảng hồn nhìn xung quanh:

“Cái gì? Nón lá bịt mặt huynh, huynh nhìn rõ ư?”

Hộp gỗ, cùng với nón lá bịt mặt, thực chất là Trường An và Thiệu Tổ dùng hai vật che mặt mình để xưng hô, đề phòng kẻ địch biết được danh tính thực của bọn hắn.

“Không tin đệ nhìn thử xem”

“Móa! Thật sự, sao lại có tên kia ở đây nữa?”

“Không được, chúng ta phải có một người ở lại cản đường”

“Đúng vậy, nhờ huynh cả rồi, Nón lá bịt mặt huynh!”

“Cút! Sao đệ không ở lại?”

Mà bao vây bọn hắn, ba người kia trán nổi đầy gân xanh lên.

Hai người các ngươi, bị bao vây rồi còn cố gắng tấu hài?

Thiệu Tổ nhìn thấy tình cảnh này, hắn chợt nghiêm mặt, rồi sau đó chợt gồng chân, thân thể nhảy lên trên cao hơn hàng chục mét, phi thân biến mất đằng sau các tòa nhà.

Ba người kia thấy thế cũng biến sắc, rồi bọn hắn bắt đầu sử dụng các loại công pháp phi hành mà đuổi theo.

“Không được, bắt tên chó đó lại!”

“Mẹ nó, không đánh một trận thì không được!”

“Đúng! Đúng!”

Quả thật, sau đó Thiệu Tổ chạy trốn rất thành công, chỉ là…

Trường An nằm bẹp dí trên mặt đất, miệng ngoác ra mà ngáy, bong bóng mũi phập phồng lên xuống.

Hắn để quên Trường An, trước mặt Long Ngạo Thiên.

Lão giả bán đấu giá chạy tới, hắn thở hồng hộc và đưa quyển trục cho Long Ngạo Thiên, sau đó nhìn xuống Trường An một lúc, lại nói:

“Tiên sinh, kẻ này phá rối hội đấu giá ngày hôm nay, nhất định chúng ta sẽ xét xử hắn…”

“Không cần”

“Hả?”

Long Ngạo Thiên chỉ đưa tay kéo lấy cổ áo của Trường An mà bước đi một phía, dường như là rời khỏi Kinh Đô, hắn chỉ bình thản nói:

“Không cần, hắn sỉ nhục ta, vậy thì bây giờ đích thân ta sẽ ra tay”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.