Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thuyết cũng chỉ lừa người

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Cách xa năm cây số về Kinh Đô, có hai bóng người phụ nữ lướt đi trên không, áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt tinh xảo, khí chất thanh cao, dường như những nữ tiên trong câu chuyện dân gian cũng chỉ đến thế này.

Hai người này chính là Ngọc Mi và Thanh Nhạc.

“Thanh Nhạc tỷ, lần này chúng ta không rủ Diệp Tuyên sư huynh đi cùng ạ?”

“... Đại sư huynh thiên phú kỳ tài, nếu đi với chúng ta, e sợ rằng hắn sẽ để ý tới chuyện khác mà không chú tâm tu luyện mất.”

Nghe thấy sư muội của mình hỏi, Thanh Nhạc chỉ khẽ lắc đầu và đáp, không nhịn được mà thở dài.

Thật tình, sư huynh lần nào ra ngoài cũng có bộ dáng ham chơi, chỉ chờ chục mua hàng tá đồ, còn muốn chia sẻ cho nàng nữa…

Ngọc Mi nghe thấy thế, mắt chỉ khẽ đảo quanh một vòng.

Tỷ à, thực ra nguyên nhân chính liên quan đến sư tỷ đấy, không phải Diệp Tuyên sư huynh ham chơi… mà là hắn ham gái.

Nàng cũng không nói gì đến chuyện này nữa, chỉ tò mò nhìn sang Thanh Nhạc:

“Nhưng mà Kinh Đô có cái gì có thể giúp sư tỷ tăng cao thực lực của bản thân nhỉ?”

Thanh Nhạc bình thản nói, nàng giương đôi mắt trong như dòng suối về phía trước.

“Ta nghe nói ở Kinh Đô có một vị danh sư mang Thiên Nhãn, có thể xem thấu được ưu, nhược của bất kỳ loại công pháp nào.

Hôm nay ta muốn thỉnh giáo người đó một phen, lại ghé qua hội bán đấu giá.”

“Ghê gớm!”

Ngọc Mi nghe vậy mà ngạc nhiên, sau đó nàng cảm thán, còn định nói gì thêm, nhưng chợt nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai mắt mở to ra.

Cái, cái gì kia?

Ông trời ơi, thiên thạch???

Trường An mơ màng mở mắt ra, cảm nhận được thân thể lâng lâng, từng làn gió lạnh lướt qua người của hắn.

Lúc này, trong đầu của hắn lại xuất hiện ba câu hỏi đặt cơ sở cho nền tảng triết học sau này.

Mình là ai? Mình là Trường An, chủ một quán trà nhỏ ở gần Hoàng Thành.

Mình đang ở đâu?

Trường An nhìn trời xanh mây trắng, lại cúi đầu nhìn mặt đất ngày càng gần hơn, lại thở dài.

Ừm, mình đang rơi từ trên trời xuống, độ cao này… chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Vậy thì vấn đề thứ ba…

“Vấn đề thứ ba cái quần què! Không phải chỉ cần đi thuyền tới Kinh Đô thôi ư? Thế quái nào lão điên đó lại phóng với tốc độ âm thanh vậy?”

Hắn hoảng sợ nhìn thân thể mình rớt xuống mà hốt hoảng nói, bắt đầu huơ tay trên không trung, sau đó tái mặt.

Hỏng! Mẹ nó đời thứ mười phải chết một cách lãng xẹt như vậy ư? Chỉ bởi vì hắn nhờ nhầm người lái thuyền mà chết?

Không được, hắn mà chết thì xuống âm phủ sẽ bị người ta cười vào mặt cho mà xem!

À không, mình không xuống âm phủ được, may quá… cái rắm!

Mẹ nó tan xương nát thịt không đau ư?

“Má ơi cứu con!!!”

Âm thanh thảm thiết kêu vang khắp bầu trời, chợt hai bóng người lọt vào mắt Trường An, sau đó hắn giật mình, rồi quay người lại, cố gắng để tránh không rơi vào bọn họ.

Mẹ nó, sao bản thân lại hữu duyên với Thanh Nhạc như vậy chứ? Rớt từ trên trời xuống cũng có thể gặp nàng được?

Nhưng vô ích, hành động của hắn không khác gì một con gà đang cố gắng vẫy cánh bay trên không trung cả. Chỉ thấy theo quỹ đạo của hắn, kết hợp với tốc độ rơi cũng như quỹ đạo và tốc độ bay của Thanh Nhạc, chắc chắn hai người sẽ va vào nhau, mặc dù Trường An luôn đạt điểm kém môn lý.

Thanh Nhạc lúc này cũng nhận ra cái gì mà ngẩng đầu lên, nàng chợt thay đổi sắc mặt, có vẻ cổ quái nhìn “vật thể lạ” đang dần dần tiếp cận bản thân.

Khoan đã, cái gì vậy?

Năm nay còn có kẻ phi hành từ trên xuống dưới ư?

Trường An thấy bộ dáng không kịp phản ứng của nàng mà lòng giật thót lên, cắn răng một cái.

Chết tiệt, nếu rơi trúng nàng thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra cốt truyện nam ngã đè lên trên nữ, hai bên nảy sinh tình cảm, lại trải qua đủ thứ cốt truyện, cuối cùng nữ gia nhập hậu cung của nam chính…

Không được, mình phải trải qua cốt truyện đó ư?

Trường An nghiêm mặt mà nghĩ, hắn hoàn toàn bước vào tính cách nhây và không nghiêm túc của bản thân, sau đó dang hai tay ra:

“Nếu vậy thì chỉ ít phải- Sặc!”

Bốp!

Chỉ thấy Thanh Nhạc đã tung một chưởng vào bụng hắn, một cảm giác như bị trâu húc truyền đến, thân thể Trường An như diều đứt dây mà rớt xuống mặt đất, sau đó như diều đứt dây mà nằm bẹp dí.

Trường An: “...”

Quả nhiên, cốt truyện trong tiểu thuyết đều là để lừa người khác…

Hắn bi thương nghĩ thầm, cảm giác đau nhức truyền đến khiến trán khẽ đổ mồ hôi, bất chợt hai bóng người xuất hiện trước mặt Trường An.

Chỉ thấy Trường An nhắm mắt lại, hắn cũng bắt đầu thở chậm rãi hơn, thân thể không cử động một chút nào.

Được rồi, cứ giả vờ là người bị thương… Chắc chắn hai nàng cũng sẽ không nghi ngờ gì mà mang hắn đi chữa trị, lúc tỉnh lại làm như mình không nhớ gì là được.

Hoàn mỹ nhập vai vào một kẻ bình thường bị ám hại!

“A, là tên chủ quán trà!”

Ngọc Mi ngạc nhiên nói, trong khi Thanh Nhạc cau mày lại, rồi nàng nhìn xuống Trường An một hồi, đôi mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Vì sao hắn lại rơi từ trên trời xuống?

Nàng nghĩ, còn định hỏi Trường An một lời, hắn ta đã nằm im lìm trên mặt đất, bất động như cái xác chết.

Thanh Nhạc cúi người xuống mà đặt tay lên trên cổ Trường An, sau đó khẽ thở phào.

Cũng tốt, chỉ ít hắn ta còn thở…

“Chậc, muội có đem theo đan dược trị thương cho hắn không?”

“Hả? Cả hai chúng ta đều là Tam Phẩm Tạo Hồ, đan dược đem cho hắn không chừng bạo thể mà chết đấy, sư tỷ”

Ngọc Mi lắc đầu đáp lại, sau đó nàng lại nói tiếp:

“Hay là mang hắn tới Kinh Đô, đem vào y quán mà chữa trị đi”

Dường như cũng không phát hiện ra cách nào khác, dù sao Thanh Nhạc và Ngọc Mi cũng không thiên về chữa trị, vì thế nàng gật đầu:

“Được thôi, vậy chúng ta đi”

Ài, cũng không thể tránh được việc bị bế đi, không biết là ai bế nhỉ?

Trường An giả vờ bất tỉnh mà nghĩ thầm, hắn không nhịn được mà cong khóe miệng lên, chỉ có điều cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến.

Chị gái, chị ra tay cũng mạnh quá đấy, một chưởng đánh vào bụng em, dạ dày đảo lộn hết cả rồi.

Thôi thì dù sao lát nữa Thanh Nhạc cũng phải cõng hắn trên vai…

Năm phút sau.

Hai bóng người phụ nữ lướt đi trên không, áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt tinh xảo, khí chất thanh cao, dường như những nữ tiên trong câu chuyện dân gian cũng chỉ đến thế này.

Mà Ngọc Mi đang cầm một sợi dây mà kéo đi theo, đầu dây bên kia buộc ngang bụng của Trường An, sau đó kéo hắn lơ lửng trên không trung mà bay đi, thân thể đung đưa qua về, có lúc lại va phải một chiếc cây mọc trên đường.

Về phần Trường An, hắn lúc này đã chết lặng.

Không thể bay cao được hơn nữa ư?

Ừm, không xảy ra tình tiết giống như trong tiểu thuyết máu chó, cũng không nảy sinh tình cảm với bất kỳ vị nữ nào.

Nhưng cảm giác chết trong tim nhiều chút này là sao?

[Chủ thể có muốn chữa trị thương thế?]

Giao diện hiện ra, nhưng rồi hệ thống chỉ yên tĩnh nhìn thấy Trường An đang ngẩn ngơ quan sát lấy cảnh tượng ở dưới mặt đất, khóe miệng của hắn không nhịn được mà cong lên, có vẻ rất vui.

Cho dù lấy thân phận người thường sống phải gặp nhiều tình huống khó xử, nhưng có vẻ hắn thực sự thích điều này.

Hệ Thống cũng lặng lẽ thu hồi giao diện, hồi lâu sau, Trường An bừng tỉnh ngẩng đầu.

“Hệ thống, ngươi nói cái gì?”

[Chủ thể, truyện ngài thích có chương mới]

Hệ thống cũng không nhắc gì tới chuyện tới đó, nó chỉ hướng sang một cái khác, mà Trường An nhìn một lúc, sau đó hắn cười nhẹ, bất đắc dĩ gật đầu:

“Ta biết rồi, về nhà rồi sắp xếp, lúc đó ta sẽ đọc”

[Hiểu rõ, chủ thể]

Giao diện sáng lên một lúc, sau đó nó tắt đi.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 326

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.