Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Nam Đế Vương

Tiểu thuyết gốc · 1812 chữ

Thấy Trường An há hốc mồm nhìn lên Tượng Quán, Nhược Trần nghi ngờ đưa tay ra chạm vào vai của hắn:

“Tiền bối?”

“Lão Nhược, cái này… cái này…”

Trường An giật khóe miệng, sau đó giơ tay chỉ về phía Tượng Quán mà lên tiếng hỏi, chỉ thấy Nhược Trần thoáng ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười:

“Thế mà cũng bị tiền bối biết được…”

Cái rắm! Đạo vận đầy trời thế kia, ta có ở bên kia thế giới cũng phát hiện nơi này, ngươi còn nói như thể chuyện gì nhỏ nhặt lắm!

Nhược Trần không để ý vẻ mặt kinh hoàng của Trường An, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Ba hôm trước nhìn trời mưa ta lại nảy ra một chút ý cảnh, tay không nhịn được mà nặn ra vài bức tượng.

Không nghĩ tới việc nhỏ nhặt như ta ngộ đạo cũng bị tiền bối biết được”

Trường An lúc này khiếp sợ nhìn hắn, khuôn mặt tựa như thấy ma quỷ ở giữa, đầu óc hắn chợt choáng váng.

Lão Nhược, cho dù chúng ta quen nhau có mười ngày, nhưng ngươi cũng đừng vì thế mà tinh tướng trước mặt ta chứ.

Một chút ý cảnh? Việc nhỏ nhặt?

Đạo vận đầy trời như thế là việc nhỏ nhặt, thế phải chăng chuyện lớn chính là ngươi lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo không dư thừa cái nào, lại nặn tượng để hiển hóa nó ra cho thế gian ngộ hết?

Trường An hít một ngụm khí lạnh, sau đó hắn đưa tay ra nhéo đùi một cái, thấy được cảm giác đau đớn truyền tới, lại im lặng.

Hắn nên nói gì đây?

Trường An há miệng ra, cuối cùng hắn thở dài một hơi, bên trong còn ẩn chứa nỗi thất vọng:

“Vẫn chưa đủ đâu lão Nhược, ngươi đừng vì thế mà tinh tướng”

Thực sự, ngươi đem cái này ra tinh tướng, hôm sau đại năng khắp toàn bộ nhân gian sẽ đến xem nặn tượng thật đấy.

Nhược Trần thấy Trường An thở dài thất vọng vì bản thân mình vì việc nhỏ nhặt thế mà tự kiêu, hắn chỉ nghiêm túc gật đầu, giọng nói vô cùng trầm ổn:

“Tiền bối nói đúng, dù sao thiên phú của ta cũng không cao, phải cần luyện tập thêm”

Trường An nghe vậy mà trong lòng vui buồn lẫn lộn, hắn thở dài bi thương giơ bầu rượu lên hớp một ngụm, lại đi một vòng xung quanh dinh thự Nhược Trần.

Vui, vì Nhược Trần cũng không muốn làm chuyện gì lớn, chỉ thích nặn tượng và ngộ đạo.

Buồn, vì Nhược Trần không khác gì anh bạn cùng bàn năm xưa với Trường An, đã học rất giỏi lại chăm chỉ, kết quả lần nào thi cử cũng nghiền ép hắn.

Trên đường đi, hắn ngứa chân thì đá một hòn đá, ngứa tay thì ngắt một cành cây, bi thương dẫm lên một ngọn cỏ, cuối cùng trở lại trước quán trà.

Từ bốn phía dinh thự, kết giới nổi lên và bao trùm lấy nó, sau đó lại trở thành vô hình, chỉ là đạo vận bị che phủ cũng vì thế mà biến mất.

Trường An khẽ gật đầu, sau đó hắn nói:

“Chúng ta đi thôi”

“Tiền bối vừa bố trí trận pháp?”

Nhược Trần cau mày mà hỏi, nhưng Trường An không nói gì cả mà chỉ hớp một ngụm rượu.

Nói nhảm gì vậy? Ngươi cho rằng thế gian ai cũng mắt mù, không nhìn thấy đạo vận bao phủ lấy chốn này?

Ta không bố trí trận pháp che mắt, chắc cuộc sống bình yên sẽ bị phá vỡ, mà Lão Nhược triệt để hóa thành giám đốc cuồng công việc như trong ngôn tình.

Cuối cùng, thay vì trả lời Nhược Trần, Trường An chỉ cúi xuống ôm con mèo vào trong lồng ngực, lại nói với nó:

“Tiền bối, chúng ta chuẩn bị đi thôi”

“Con mèo đó là…”

“Đây là tiền bối”

“Nhưng đó là một con mèo bình thường…”

“Đây là tiền bối”

Nhược Trần: “...”

Không biết vì sao, hắn thấy bộ dáng lúc Trường An gọi con mèo không khác gì lúc mình gọi Trường An cả.

Cho nên ở trong Vạn Sự Quán, con mèo đen này có thân phận lớn nhất ư?

Chỉ thấy hắn thở dài, lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc thuyền lớn, trên thân thuyền có điêu khắc phù văn, Nhược Trần còn định gọi Trường An, đã thấy người sau bước lùi lại, hai mắt sáng lên nhìn hắn:

“Lão Nhược, cái này…”

Nhược Trần ngạc nhiên,sau đó hắn bình thản đáp lại:

“Ba hôm trước ta vừa nặn tượng xong, có một người tu luyện đi vào muốn bái ta làm sư phụ, tuy nhiên vẫn bị ta từ chối.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhờ ta nặn một bức tượng ở Lôi Trạch, bởi vì sợ ta đi bộ sẽ gặp phiền toái, cho nên chiếc thuyền này chính là bảo vật hắn đưa cho ta”

Ghê quá ta, ngươi vừa ra tay đã có người giao xe con đi đưa đón, đúng là có mấy phần giống tổng giám đốc rồi đấy.

Trường An gật đầu nghĩ thầm, sau đó hắn tự tiện bò lên trên thuyền luôn mà không hỏi gì, cuối cùng…

Trường An giơ hai tay giữ lại thân thể mình chỉ cách mặt đất có mười phân, sau đó ngây thơ quay đầu lại nhìn Nhược Trần:

“Lão Nhược, không có thang để leo lên ư?”

Nhược Trần nghe vậy mà im lặng.

Tiền bối, pháp bảo chỉ dành cho người tu luyện, mà Nhất Bộ Tụ Khí cảnh đều có thể dễ dàng phi thân lên trên rồi.

Hơn nữa, xem cấu tạo của lớp vỏ thuyền này cũng có thể dễ dàng leo lên. Chỉ có điều…

Nhược Trần nhìn hai cánh tay thon và trắng của Trường An, sau đó hắn bất đắc dĩ đáp lại:

“Có lẽ trong lúc thiết kế, người đó bỏ sót chỗ này đi”

Ừm, một phần trăm là hắn không ngờ rằng trên thế gian sẽ có kẻ mang thân thể đến mức không thể trèo lên được. Chín mươi chín phần trăm còn lại là do Trường An.

Thế là Nhược Trần một tay vác Trường An trên vai, sử dụng kinh nghiệm suốt ba trăm năm mà trèo lên trên thuyền một cách nhẹ nhàng, từng động tác đều lộ ra vẻ gọn gàng, thanh thoát.

Quả nhiên giữa tổng giám đốc ưu tú và học sinh chưa ra đời, cho dù lấy thân thể người phàm vẫn lộ ra vẻ chênh lệch rất lớn.

Vừa thả Trường An xuống, Nhược Trần đã đi vào kiểm tra thuyền một phen, bởi vì pháp khí do người tu hành chế tạo thường có kết cấu rất phức tạp, cũng như hắn không muốn đang đi lại xảy ra bất kỳ bất trắc gì.

Ba mươi phút sau, hắn trở lại nơi này, nhưng chỉ thấy Trường An vẫn đứng ở đầu thuyền, ánh mắt nhìn ra xa, không hề có cử động gì cả.

Con mèo đã rời khỏi lòng hắn từ bao giờ, nó chỉ ngồi đến bên cột buồm, nhưng miệng ngậm lấy bầu rượu mà giữ lấy nó.

Trên một chiếc thuyền được làm bằng vàng ròng, đầu thuyền chạm trổ một con rồng, thân thuyền có tầng tầng lớp lớp phù văn đang không ngừng sáng lên, tưởng chừng như có thể chở lấy thế gian này.

Trên đầu thuyền, một người đàn ông đứng đó, hắn khoác long bào hoa lệ, khuôn mặt mang theo vẻ trầm ổn, nhưng lại che không hết vẻ tự ngạo xuất phát từ trong lòng.

Hắn chỉ đứng đó, vậy mà ai ai cũng thần phục.

Hắn là vương, là thần, là thánh… là Thiên.

Vị Đế Vương này rút ra một thanh hoàng kim trường kiếm, kiếm vừa ra, khí thế ngút trời!

Hắn chỉ kiếm ra xa, sau đó cao giọng, âm thanh rõ ràng rất trầm, nhưng lại chứa vô tận kiêu hùng:

“Hôm nay, con dân Đại Nam ta.

Trẫm mang các ngươi phi thăng, không sót một người!”

Bên dưới thuyền, đếm không xuể là người, dòng người trải dài đến tận chân trời, binh lính kiêu hãnh, quan văn cách trí, nhân dân đồng lòng, âm thanh không ngừng vang lên, bao phủ một vùng trời.

“Bệ hạ anh minh!”

“Bệ hạ! Mạt tướng nguyện hết lòng ra sa trường vì ngài!”

“Bệ hạ, nguyện đem Đại Nam đăng đỉnh Thượng Giới!”

“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế…”

Cuối cùng, tất cả người ở đây đồng lọt hô to, bầu trời rung động.

“Vạn tuế!”

Núi đồi bị quét sạch chỉ để lại bình địa, mây trắng tản ra, bầu trời vỡ nát làm đôi, mở đường cho thuyền của hắn.

Đại Nam Đế Vương ra, trời đất phải nhường!

Hắn cười lên và giơ tay ra, sau đó mở miệng định nói gì đó.

Nhưng rồi, khung cảnh nhạt đi, để lại trước mắt Trường An chỉ là một cái pháp khí tuy không nhỏ, nhưng cũng đủ cho hai người đi.

Không còn Thiên Long Bào, không còn Thuận Thiên Kiếm, không còn Hộ Việt Quân, không còn bách vạn dân chúng, cũng chẳng có nàng,...

Mà Trường An, cũng không còn làm vua.

Hắn chỉ là một người bình thường, thân thể yếu ớt.

Trường An chợt nở một nụ cười, sau đó tự chế giễu bản thân:

“Đã muốn làm phàm nhân, lại còn nhớ về chuyện xưa cũ.”

Hắn chợt muốn uống rượu, rượu vào rồi cũng không còn sầu, rượu vào rồi thế gian cũng chỉ còn một mình hắn.

Trường An đang định lấy bầu rượu ra, cuối cùng hắn sờ bên hông không thấy gì cả, chỉ cười khổ ngẩng đầu nhìn sang con mèo:

“Tiền bối, ta say một lúc không được ư?”

“Meo…”

Con mèo lười biếng kêu lên và giơ bầu rượu lên hớp một ngụm, cũng không hề có ý định đưa cho Trường An.

Thật tình…

Trường An thở dài, cuối cùng hắn quay đầu, khí chất đế vương còn sót lại trên người hắn cũng vì thế mà biến mất, trở lại làm một người thanh niên bình thường.

“Lão Nhược, sao còn chưa đi?”

Hắn kỳ quái hỏi, Nhược Trần cũng lộ ra vẻ lúng túng, sau đó nói:

“Tiền bối, muốn khống chế chiếc thuyền này, phải có linh khí”

Trường An nhíu mày khó hiểu:

“Thì…”

“Nhưng chúng ta là phàm nhân cả mà?”

Nhược Trần hỏi lại, Trường An cũng ngớ người ra.

Nhược Trần: “...”

Trường An: “...”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 422

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.