Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Vị Vương

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Nói thật, từ cái khoảnh khắc mà trước mặt mình lập tức mở ra một không gian khác, với những người binh lính khoa huyễn xuất hiện, mặc một bộ chiến giáp cứng cáp mạnh mẽ, Trường An còn cho rằng hắn vừa xuyên việt.

Này này, không phải thế giới này là tu tiên sao? Đột ngột đổi sang hệ súng ống như vậy, các người phải có chút tôn trọng cho truyền thống tu luyện từ nhỏ đến lớn chứ?

Hết Liên Bang rồi tới Thực Thiên Thành, chẳng lẽ xã hội bây giờ tiến bộ như vậy rồi?

Nghĩ là nghĩ thế, nhưng khi bước vào bên trong, nhìn thấy kết giới khép lại, Trường An không khỏi nhướng mày.

Thực Thiên Thành là một nơi khép kín, và có trình độ khoa học - kỹ thuật phát triển vượt trội hơn so với phần còn lại của thế giới, vậy mà tại sao không có bất kỳ kẻ nào muốn chiếm hữu thứ kỹ thuật đó cơ chứ?

Cho dù Vĩnh Xuân Đại Lục thiên về tu tiên, nhưng mà trình độ khoa học - kỹ thuật của Thực Thiên Thành vẫn là một mỏ vàng lớn, vậy mà không có thế lực nào để ý? Đùa sao, chẳng lẽ bây giờ các tu tiên giả đã thanh tâm quả dục đến mức độ siêu nhiên rồi?

Có quỷ Trường An mới tin vấn đề đó.

“Đại Vị Vương…” Khẽ lẩm bẩm cái tên của người đứng đầu nơi này, có lẽ hắn ta là một kẻ mạnh đến đáng kinh ngạc, mới có thể ngăn cản những kẻ ngo ngoe muốn chiếm đoạt Thực Thiên Thành.

Nhưng Mạnh Hòa và Đại Vị Vương có mối liên quan gì với nhau cơ chứ?

Trường An thở dài khoanh tay, vẫn còn nhớ tới cái lần mà Mạnh Hòa triển lộ thứ sức mạnh kinh khủng của mình, không khỏi cảm thấy nhức đầu, nhưng đồng thời, hắn không khỏi nghiền ngẫm trước sự tương đồng giữa Mạnh Hòa và Thiệu Tổ.

Có khi nào, đó cũng là lý do mà Thiệu Tổ ưu ái cho bản thân một cái vé để đi đến Thực Thiên Thành hay không? Và cả Diệp Tuyên…

Nghĩ đến đây, Trường An bèn quay đầu sang nhìn người anh em cùng xuyên việt ở bên cạnh, thấy đối phương lại bình tĩnh dị thường, chỉ nở một nụ cười ấm áp như gió xuân, giống như một vị thư sinh mà bước tiếp trên con hầm này. Chứng kiến sự bình tĩnh ấy, Trường An không khỏi khâm phục Diệp Tuyên.

Chỉ mới xuyên việt lần đầu mà đã có bản lĩnh đối diện với những điều kỳ quái, không hổ là…

Đột ngột, Diệp Tuyên nhận ra ánh mắt của hắn, chỉ mỉm cười và phe phẩy quạt, sau đó thì thầm:

“Ông biết không, tôi nghĩ chúng ta đã bước vào huyễn trận của một vị đại năng nào đó mất rồi, chỉ cần tìm ra trận nhãn thì có thể…”

À không, tên này bắt đầu từ chối hiện thực mất rồi.

Trường An tức khắc ngó lơ hắn, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Diệp Tuyên, người mà đã bước vào cảnh giới xem mọi chuyện chỉ là hư ảo.

Lần này, hắn lại có dịp quan sát kỹ càng hơn những người lính, bọn họ đều có nét của người ở thế giới này, và những thiết bị mang trên người lại có vẻ hiện đại, nhưng chưa đạt đến mức độ của những binh lính Liên Bang tinh nhuệ đã từng giao chiến với Trường An. Tuy thế, hắn vẫn cảm nhận được một ít sự nguy hiểm của bọn họ.

Và rồi, khi ra khỏi đường hầm, Trường An không khỏi sững sờ trước cảnh tượng mà mình đang chứng kiến.

Khung cảnh giống như bao tòa thành trì khác, nhưng ở đây, thanh lâu và tửu quán lại phát triển vượt bậc, những hương thơm hấp dẫn cứ liên tục tỏa ra, hòa quyện với nhau tạo nên một không khí mà khó nơi nào có được. Một không khí thấm đẫm tinh hoa của ẩm thực.

Nhưng mà ở đây, nồng độ linh lực cao đến lạ kỳ, chỉ cần hít một hơi thôi, vậy mà cuồn cuộn những dòng năng lượng đã bắt đầu chảy xuôi vào trong cơ thể, tu vi cũng vì thế mà tăng tiến lên nhiều lắm, nếu tu luyện ở chốn này, chắc chắn sẽ làm ít công to.

Tuy nhiên…

Trường An - phàm nhân không có linh lực chỉ thoáng thở dài thất vọng:

“Linh lực mạnh thật…”

Diệp Tuyên - Võ giả trá hình thư sinh gật gù, cuối cùng nghi hoặc quay sang nhìn hắn:

“Tôi không cảm nhận được gì cả”

Người anh em, tư chất của ông thấp đến mức nào vậy? Trường An giật nhẹ khóe miệng, nhưng chợt nhớ đến những lần “khoe cơ” của Diệp Tuyên, hắn lập tức biết được anh chàng đây thuộc loại hình khổ tu thân thể hơn là ngồi hấp thu linh lực.

Nhưng mà Trường An bất giác cảm thấy căng thẳng, vì ở đây, chỗ nào cũng sang trọng cực kỳ, có nét cổ kính, cao sang, đồng thời người nào người nấy bước qua đều thể hiện khí chất quý tộc của mình, cứ như thể nơi này chỉ tồn tại tầng lớp thượng lưu vậy.

Như cái ông chú vừa bước qua hắn, mặc áo bào dài, khuôn mặt cau có, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.

Như là vị cô nương xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy, ngồi trên chiếc xe ngựa nạm vàng trổ ngọc, cứ như thể là công chúa của một nước.

Ài, nơi này không dành cho một đứa nghèo mạt rệp như mình, Trường An đờ mặt ra mà nghĩ thầm, trong lòng chợt hối hận tại sao mình lại bủn xỉn, chỉ đem theo có vài đồng bạc đi. Giờ thì tốt rồi, không biết có mua nổi một vắt cơm ở chốn này không nữa.

Nhưng hắn không có cơ hội để ghé vào một quán ăn xa xỉ nào cả (may cho Trường An), những người lính bắt đầu tản ra, chỉ để lại người đàn ông cao lớn, có vẻ là người cầm đầu dẫn đường, gã ta vừa đi, vừa nói, trong giọng còn có sự ngưỡng mộ:

“Hai vị hẳn là có số mệnh phú quý mới được diện kiến đại nhân, cả đời ta phục vụ cũng chưa từng được dùng bữa với ngài ấy”

“Ừm? Việc ăn uống cùng với Đại Vị Vương khó như vậy sao?” Trường An chỉ thắc mắc, liệu có phải đơn thuần là chức vị cao không? Hay còn có nguyên nhân nào khác nữa?

Chỉ thấy gã ngẫm nghĩ, cuối cùng mới tiếc rẻ mà nói:

“Bàn ăn của Đại Vị Vương chỉ toàn là những món được làm từ quái thú có tu vi cao thâm, hay các loài linh thảo đã đản sinh linh trí, người không đủ tu vi mà ăn vào, e rằng thân xác sẽ không chịu được năng lượng mà nổ tung thành từng mảnh”

Vãi chưởng, đại năng bây giờ ăn uống cũng bức cách như vậy sao? Trường An không khỏi thán phục mà thốt lên, nhưng điều đó cũng nói được tu vi, lẫn sức mạnh cơ hàm của Đại Vị Vương.

Vậy là, Đại Vị Vương vốn thích những món ăn ngon, và bàn ăn của ông ta luôn là những món ăn được làm từ nguyên liệu hảo hạng, bởi những vị trù sư tài ba nhất? Bằng cách nào đó, điều ấy thực sự có ý nghĩa.

Cuối cùng, cả ba người dừng chân trước một tòa cung điện khổng lồ, trông có vẻ tráng lệ hơn rất nhiều so với những công trình xung quanh, thậm chí, ngay cả những lát gạch của nó đã ẩn chứa linh khí nồng đậm, và cánh cổng to, được điêu khắc đường vân tinh xảo cũng đang tỏa ra từng luồng năng lượng bên trong, hiển nhiên, thứ này giống như là một món pháp bảo.

“Xa hoa thật” Cảm nhận được sự xa xỉ để xây dựng nên công trình này, Trường An lắc đầu và lẩm bẩm, còn Diệp Tuyên, hắn không hề cảm nhận được linh khí, chỉ đưa tay chạm vào cánh cổng to, thoáng cau mày và dùng sức đẩy.

“Ha ha, nếu tu vi không đủ thì không thể đẩy cánh cửa đó ra đâu-” Gã đàn ông định cười và nhắc nhở, nhưng rồi hắn chợt trợn tròn mắt, chỉ thấy Diệp Tuyên dễ dàng đẩy cánh cửa ra, sau đó, hắn còn xoay qua xoay lại nó một vài lần, ngắm nghía một hồi rồi im lặng như cất nhắc điều gì đó trong lòng.

Không tệ, mình đem cánh cửa này về làm quả tạ được không nhỉ?

Trường An: …

Cái tên này trước khi xuyên việt là một lão otaku cuồng tập thể hình đúng không nhỉ?

“Nào, đừng nghĩ lung tung” Nhận ra suy nghĩ trong đầu của người đồng chí, Trường An giật nhẹ khóe miệng mà kéo cổ áo của Diệp Tuyên đi tiếp ngay tức khắc, để lại người đàn ông chỉ vừa mới tỉnh hồn mà vội vã bước theo sau.

Ông trời ơi, người này dùng một tay đẩy cánh cửa đó ra mà không có sự trợ giúp từ chiến giáp ư? Thực lực thế này có phần đáng sợ quá chứ?

Quả nhiên, người được Đại Vị Vương đích thân tiếp đón đều không hề tầm thường chút nào cả.

Đi dọc qua một dãy hành lang, thật lạ khi nơi đây không có binh lính nào canh gác cả, cứ như thể cung điện này không cần bất kỳ sự bảo hộ nào, hay đúng hơn là, Đại Vị Vương rất tự tin về sức mạnh của mình.

Đến khi hai người được dẫn tới sâu trong cung điện, chỉ thấy ở giữa nơi xa hoa như thế lại có một ông lão đầu bạc đang vắt chân trên đệm, tay nâng một chén ngọc tửu lên tu một ngụm lớn, thế mà một lần trút sạch, khiến cho không ít rượu dây ra cả sàn nhà một cách phung phí.

Ánh mắt Trường An thoáng co rụt, bởi vì khi nhìn đến vũng rượu trên sàn nhà, hắn có thể cảm thấy được nồng độ linh lực cao đến lạ thường của nó, nếu chưa đạt đến cảnh giới uống vào, thân thể sẽ bị thiêu rụi, nhưng kẻ có tu vi cao sử dụng, ắt sẽ được một lần gột rửa kinh mạch, tăng cường thiên phú.

Thế mà giờ đây, nó lại bị kẻ trước mắt phung phí, cứ như nước lã mà tu từng ngụm lớn.

Đột ngột, ông lão nhếch mép, tay bóp lấy bộ ngực của một người thị nữ, sau đó mới ngẩng đầu quan sát hai người, thế nhưng đôi mắt lại vô hồn cực kỳ.

Ông ta bị mù, Trường An nghĩ thầm, chỉ thấy đối phương khẽ cong khóe môi lên và mỉm cười, chợt hỏi lấy Diệp Tuyên:

“Sư phụ của ngươi còn sống chứ?”

“Còn sống rất khỏe” Diệp Tuyên chỉ gật đầu, trước câu hỏi đầy ác ý, hắn chỉ mỉm cười và đáp lại một cách lịch sự.

Chỉ thấy ông ta đột ngột cười lạnh, cuối cùng tựa hẳn vào đệm, tay ôm lấy hai cô gái gần đó, hai người im lặng không dám manh động, chỉ có thể mặc cho bàn tay của ông lão di chuyển khắp thân thể.

“Thiệu Tổ… Một đối thủ đáng gờm, thế mà ta lại không hiểu lý do tại sao hắn lại chạy trốn”

Đáng lẽ, ba mươi năm trước hai người nên tử chiến đến cùng, tìm ra một kẻ chiến thắng.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai

Truyện Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.