Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oanh Tạc

Tiểu thuyết gốc · 2374 chữ

Trong khi Thần đang Trên đường đi đến giữa sân trường thì lúc này Triệu Quân Sự đang bị Dũng thủ lĩnh băng ba con sói đen cho ăn hành ngập mồm còn về phía Trung và Lâm thì bị Tùng kèm theo hai tên lâu la quấy phá không thể ứng cứu.

Trong khi Sự đang giơ tay ôm đầu chịu đòn trước những cú đấm uy mãnh của Dũng được bao bọc bởi linh lực làm cho cánh tay Sự bắt đầu rỉ máu thấy vậy Dũng cười khoái trá.

"Haha mày chỉ có thể thôi sao? Vừa rồi mạnh miệng lắm mà!"

Vừa nói Dũng vừa tung đấm, Sự lúc này đang cắn răng chịu trận bởi thực lực của tên này quá mạnh nhưng vẫn nhếch mép nói một cách thẳng thừng.

"Ba mươi chưa phải là tết! Ăn được hãng nói"

Nói thì thế nhưng Sự lúc này hoàn toàn rơi vào thế bị động không ngóc đầu lên được đối phương là học viên năm hai sức mạnh khác xa so với Tùng, mà khi này Dũng vẫn tỉnh bơ.

"Mày! Vẫn lì à! để tao xem mày chịu được bao lâu!"

Nói rồi cánh tay Dũng vận lực đấm càng lúc càng hăng lúc này số lượng học viên năm nhất thò đầu ra hóng biến càng lúc càng nhiều bởi tiếng đánh nhau phát ra rõ to, có người lắc đầu ngao ngán, có người thầy tội cho đám người bọn Sự,  đặc biệt là Tắc Tinh đang núp một góc cười khoái trá vì thấy Sự ăn hành trong lòng thầm tiếc khi không có sự xuất hiện của Lâm Thần, ngoài ra còn có sự góp mặt của vô số giáo viên.

Phía bên Trung, Lâm lúc này đang chiến đấu oanh liệt cùng Tùng chưa có hồi kết chỉ tội cho Khôi và Phú khi lần nào lao vào đều bị đá bay ra ngoài lăn lộn vài vòng dù cả hai đều muốn giải quyết nhanh ba tên này để qua giúp sự nhưng Tùng lại khó xơi vượt qua dự tính.

Lâm Thần lúc này vẫn đang trên đường đi hai tay đẩy chiêca xe lăn hết tốc lực trong lòng thì cầu mong mấy người bọn họ không xảy ra chuyện gì.

Bốp!!!

 

Sự lúc này bởi quá mệt mỏi nên để lộ sơ hở bị Dũng một đấm dính ngay mặt văng ra xa trượt dài trên đất hai cánh tay dính máu không ngừng run lên nhưng vẫn cố đứng dậy, Dũng lúc này cũng không cười được nữa khắp người hắn đã ướt đẫm mồ hôi vì quá sức trong lòng hoảng sợ trước độ lì đòn của Sự.

"Sự!!!" Thấy sự bị đánh bật ra hai thằng Trung, Lâm hét lớn một tiếng nhưng rất nhanh thì Tùng xông lên làm hai thằng lại phải tập trung chiến đấu.

"Muốn cứu anh em mày sao? Nằm mơ!" Tùng khiêu khích.

"Mày!!"

Lâm tức giận ra đòn liên hồi, kèm theo đó Trung sau khi đá đít Khôi và Phú ra khỏi cuộc chơi rồi liền quay sang cùng Lâm xử Tùng nhưng dù vậy cả hai thằng cũng chỉ cầm hòa được Tùng.

Dũng lúc này đã xách cổ Sự lên đánh dấu cho Sự chiến thắng đầy nhục nhã của thằng năm hai dù vậy Dũng vẫn tươi cười tự hào nói.

"Vậy hôm này tao sẽ cho mày thấy ba mươi có phải là tết không?"

Sự bị nắm cổ nghe vậy chỉ im lặng hai tay cố gắng bóp lên tay Dũng tìm cách thoát ra , lúc này Lâm Và Trung thấy Sự gặp nguy hiểm bèn ra sức  đấm mạnh  đẩy Tùng lùi ra sau đó đó cả hai xông về phía Dũng thủ lĩnh băng ba con sói đen, Trung lúc này cánh tay duỗi ra cố hết sức tung đấm thấy thế cánh tay còn lại của Dũng giơ ra bắt lấy nắm đấm của Trung nhẹ nhàng cản lại.

Lâm Thấy vậy từ xa xông đến giơ chân lên tung cước vào bụng Dũng, cú đá cắm thẳng vào bụng Dũng sút hắn bật ra thuận theo thế Trung liền xoay người cầm lấy cánh tay vật Dũng ngã ra đất Sự theo đó liền thoát ra một cách ngoạn mục.

Dũng bị vật ra đất cả cơ thể nổi đầy gân xanh đứng bật dậy mang cái danh năm hai mà ngay cả năm nhất cũng không xử lí được khiến hắn vô cùng tức giận cả cơ thể lúc này linh lực không ngừng tỏa ra mãnh liệt, Sự lúc này dù đứng ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được một nguồn lực khổng lồ phát ra từ cơ thể Dũng đủ để ép chết mình.

Trên một tòa nhà cao tầng trong học viện lúc này Hiệu trưởng Lệ vừa xem trận đấu liền nhấp một ngụm trà bên cạnh là một lão già.

"Hiệu Trưởng Lệ!" Giọng lão vang lên khi nhìn xuống trận đấu bên dưới.

"Có chuyện gì vậy giáo sư?"

"Có lẽ nên ngăn trận đấu lại thôi, nếu không cậu nhóc đó...!"

Lệ lúc này giơ tay lên ngắt lời sau đó đáp "không sao đâu? Xem tiếp đi!"

Nghe vậy vị giáo sư có chút lo sợ nhưng vẫn tiếp tục theo dõi trận đấu lão tin hiệu trưởng lệ tự có tính toán.

Trận đấu lúc này đã đến lúc gay cấn khi Dũng đã gồng lực hết sức trong lòng không ngừng thầm nhủ sẽ cho ba tên này ra bã vì để hắn mất mặt dù cho đó là hắn tự chịu trách ai được. Về phía ba người Sự, Lâm,Trung lúc này đã trở nên rất là nghiêm túc vì biết sắp tới Dũng sẽ dốc toàn lực.

Lâm Thần lúc này cũng đã đi đến cuối hành lang chỉ còn cách một đoạn ngắn thì sẽ đến được chỗ bọn Sự để ứng cứu tiện xử nốt băng ba con chó gì gì đó một lần và mãi mãi.

Dũng lúc này đã hóa điên xông về phía ba người bọn Sự kèm theo đó là ba con sói con cũng lao lên ăn ké, trước thế công như hổ vồ mồi ba người bọn Sự chỉ nhìn nhau một cái sau đó xoay người bỏ chạy trước sự ngơ ngác của băng ba con sói đen, những người hóng biến và cả các giáo viên cũng bất ngờ.

Kẻ bất ngờ nhất lúc này có lẽ là Dũng dù sao hắn cũng mang tiếng bắt nạt năm nhất không thành giờ còn để tuột mất thì nhục cả đời bèn cấp tốc đuổi theo đằng nào thì bọn Sự cũng chỉ có nước quanh quẩn trong học viện chạy không thoát được đâu.

Ba người Lâm , Sự , Trung lúc này chạy như bay trong lòng thì chả thấy nhục là bao thậm chí là kiêu Ngạo bởi cái danh năm nhất đại chiến một trận cùng năm hai có mấy ai làm được đúng hơn là đếch ai dám làm.

Không biết vô tình hay cố ý mà cả ba thằng chạy đúng ngay hành lang nơi Thần đang lao như bay trên chiếc xe lăn thấy ba người Sự lao về phía mình Thần có chút vui mừng vì họ không sao chỉ là có chút bầm dập nhưng mặt ai đấy vẫn còn cười rất tươi.

Sự lúc này cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Thần ngay lập tức nụ cười trên môi tắt lịm thay vào đó là sự lo lắng tràn về dẫu sao bọn này cũng đã gim Thần rồi cộng thêm việc bắt hắn không thành nữa thì khả năng Thần từ đi xe lăn biến thành giường bệnh là chắc chắn.

Chỉ thấy lúc này Sự vừa cắm đầu chạy không ngừng vẫy tay. "Thần!!!....chạy ! Băng ba con sói đen..."

Thấy vậy Lâm Thần liền có chút cảm kích vì sự nhắc nhở nhưng hắn không sợ trong tay hắn có đầy đủ đồ chơi dư sức cho bọn này ra bã, thấy sự bình tĩnh đến lạnh người của Lâm Thần cả ba thằng khi này liền dừng lại trước mặt hắn sau đó xoay người đứng chắn trước mặt hắn, nếu như lúc này rời đi thì cả ba thằng sẽ thoát nhưng Thần sẽ no đòn nên bọn hắn quyết định đứng lại dù ăn hành cũng phải bảo vệ Thần đây là bạn bè.

Theo đó đám người Dũng đã đuổi đến miệng cười toe toét vì sắp được bón hành cho Sự.

"Khà khà!...sao không chạy nữa? Bọn mày làm tao mất kha khá sức đấy!" Dũng lạnh giọng nói.

Trước câu nói của Dũng tất cả đều im lặng vì biết kèo này khó thoát, Thần lúc này nhìn chăm chú băng ba con sói đen như nhìn mấy thằng đần đây có lẽ chính là lần cuối cùng bọn họ nhìn nhau.

Dũng thấy Lâm Thần nhìn mình thì nhương mày "Thằng què!!! Nếch sang một bên kẻo ăn đòn lây."

Tùng thấy vậy liền hô lên "Anh Dũng thằng đó bữa chơi em một vỗ anh đừng tha!"

"Có chuyện này sao?" Dũng không xem Thần vào mắt bèn nói.

"Vậy thì....mày....ăn đòn nốt đi!" 

"Ặc...." Lâm Thần khịt mũi mấy thằng nhái này phải cho hứng bom mới ngoan ra được.

Bèn lụi hụi móc trong túi ra một quả lựu đạn to cỡ nắm tay chỉ thấy hắn nhẹ tháo cái chốt ra ném về phía bọn Dũng, Tùng, Khôi ,Phú trước sự ngơ ngác của cả bọn, sau đó Thần vẫy tay ra hiệu bọn sự lùi ra xa rồi bắt đầu đếm. Dù khó hiểu nhưng Sự, Trung ,Lâm vẫn làm theo né ra xa, vòn về phía Dũng do không biết Lâm Thần ném là cái gì bèn đứng chôn chân ở đó không dám hó hé.

Vì ở trong hành lang nên phía bên hiệu trưởng Lệ và những thầy cô khác không thể dõi theo tình hình bên trong đang xảy ra cái gì?, Lâm Thần lúc này vừa lùi vừa đếm số như trẻ con tập đếm.

Ba....hai....một...

Ầm.....

Lời vừa dứt một tiếng nổ ầm trời vang lên làm tất cả học viên năm nhất giật mình, hiệu trưởng Lệ đang uống trà cũng phải ho sặc sụa lệch cả đôi kính cận vì tiếng nổ quá khủng bố, cả giáo sư cũng hoảng hồn tưởng có khủng bố tập kích, rất nhanh tiếng nổ qua đi cô Lệ lúc này chỉnh lại đôi kính cận nhìn về hướng vụ nổ phát ra, chỉ thấy ở một góc hành lang lúc này khói bụi đang nghi ngút bốc lên lờ mờ còn phát hiện những tia điện tỏa ra xoẹt xoẹt xé gió.

Sự trợn ngược hai mắt không nói nên lời nhìn về đống hoang tàn trước mắt Dũng lúc này vì dư chấn vụ nổ đang co giật liên hồi đầu cắm thẳng vào bức tường, Tùng thì đang cong đít chổng ngược ra đất, Khôi và Phú thì cắm mặt vào hai chồng ghế đó quả thực hai tên này khá có duyên với ghế đỏ.

Nhìn băng ba con sói đen đang co giật như cá mất nước Lâm Thần nhếch mép đây là hắn còn cho ít thuốc nổ để làm tăng độ tê nếu không e là nơi này chỉ còn lại đống thịt vụn, trước sự ngỡ ngàng chỉ thấy Lâm Thần một lần nữa móc tay vào túi đen lấy ra thêm một quả định cho bọn này thành thương binh luôn nhưng bị Sự do hoảng sợ ngăn lại.

Thấy được uy lực của thứ này rồi Sự dù cay bọn này nhưng Thần mà cho quả nữa chắc là đăng xuất luôn mất,  thấy Sự ngăn mình lại Lâm Thần bèn từ bỏ ý định cho mấy tên này ra bã.

Ngay lúc này bộ phận y tế đã tới theo sau là vài cán bộ cấp cao của nhà trường đến quan sát tình hình đúng hơn là dọn dẹp tàn dư cuộc khủng bố, lạ ở chỗ các giáo viên chỉ hốt mình hắn đi đến phòng hiệu trưởng.

Bên trong phòng hiệu trưởng Lâm Thần lúc này đang không ngừng khóc lóc kể khổ vì bị bắt nạt bạo lực học đường các kiểu giống như hắn đang là người bị hại dù đúng là như vậy nhưng ai kêu băng ba con cún ngoan trọc vào hắn trước, nhưng Lệ chỉ mở to hai mắt như đang xem trò sau một hồi nói chuyện Lệ ôm trán thở dài.

"Em! Rốt cuộc là dùng cái gì vậy?"

Lâm Thần nghe vậy thì liền lấy ra một quả lựu đạn cầm trên tay giải thích "Đây là lựu đạn một loại bảo vật tấn công dùng một lần!"

Nghe vậy Lệ thở dài lúc đầu chỉ là muốn biết Lâm Thần thiên tài sẽ giải quyết thế nào ai dè hắn cầm cái gọi là bom đi oẳng con nhà người ta hấp hối nhưng vẫn cố nói hết câu "Được rồi em về đi chuyện này để cô giải quyết!"

"Dạ" Lâm Thần nhẹ đáp sau đó rời đi trở về phòng trong lòng hí ha hí hửng.

Sau khi Lâm Thần rời đi thì một giáo sư liền mở cánh cửa tiến vào thấy thế Lệ lo lắng hỏi.

"Giáo sư! Thế nào rồi ?"

Giáo sư lắc đầu "không nặng lắm thứ đó chỉ là một bảo vật sơ khai trung cấp có lẽ đã được giảm uy lực nên không nặng lắm!"

Nếu như để Lâm Thần nghe được chắc hắn sẽ cười phá lên giảm cái khỉ khô hắn còn mong là nổ mạnh hơn là đằng khác.

"Không ngờ tới chỉ là một cậu nhọc mà đã có thể chế tạo bảo vật" vị giáo sư nói tiếp.

Cô Lệ khi này hướng mắt về phía căn phòng 2022 sau đó nói với vị giáo sư "tiếp tục quan sát!".

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.