Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Lạc Lối Dẫn Đường ?

Tiểu thuyết gốc · 1269 chữ

Chú Ý ! : Nội dung sau đây có vài yếu tố đáng sợ người nhát gan và yếu tim không nên đọc kẻo tối đến không ngủ được , nếu đã đọc vào ban đêm yêu cầu không nghĩ nhiều kẻo cũng bị như vậy.

Chương 42 : Kẻ Lạc Lối Dẫn Đường ?

Linh hồn là một dạng thực thể của hồn lực, linh hồn tồn tại trong cơ thể như một loại năng lượng vô hình vô dạng. Ở thế giới hiện đại cũng vậy dù nơi đấy không có hồn lực nhưng vẫn tồn lại thứ gọi là linh hồn, người đời thường gọi chung quy tất cả thứ đó chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà khoa học chưa thể giải mã được.

Hay ở những đất nước tin vào chuyện tâm linh thì thứ đó được gọi với một cái tên thân thuộc hơn, nó ngắn gọn đơn giản nhưng lại huyền ảo đầy vi diệu, Ma đơn giản chỉ là một chữ ma.

Vậy ma là gì nó có thực sự tồn tại, đối với người của thế giới này ma chính là linh hồn của người luyện hồn, còn ở thế giới hiện đại ma lại là oan hồn người đã khuất nghe có vẻ khá xung đột nhưng nó lại hoàn toàn giống nhau bởi tất cả đều là linh hồn của con người.

Điểm khác duy nhất đó là độ lớn của linh hồn, đối với người luyện hồn khi cấp độ tu luyện đạt tới một mức độ đậm đặc nhất định sẽ sinh ra linh hồn, càng tu luyện về sau linh hồn càng trở nên lớn mạnh và khi đạt đến cấp độ nhận định họ còn có thể xuất hồn ra khỏi cơ thể.

Ở thế giới hiện đại không có khái niệm hồn lực bởi vậy linh hồn của họ vô cùng mờ nhạt chỉ có thể rởi bỏ thân xác nếu như chủ thể chết đi, dù vậy linh hồn vẫn vô cùng yếu đuổi.

Vậy vì sau lại có ma đơn giản là vì các linh hồn sẽ tự cắn nuốt nhau để tồn tại, biến bản thân trở nên lớn mạnh thậm chí có những linh hồn sống đủ lâu còn có khả năng đoạt xác, căn nuốt linh hồn bên trong một cơ thể sống, hiện tượng này gọi là ma nhập.

Người bị ma nhập hay các linh hồn ở nơi đó thường có dấu hiệu điên điên loạn loạn là bởi việc cắn nuốt các linh hồn khác sẽ làm cho các dòng kí ức bài trừ nhau hay có cảm xúc không giống nhau dẫn đến, lấy ví dụ một người chết vì tuổi già cắn nuốt một linh hồn bị sát hại chắn chắn sẽ có xung đột cảm xúc giữa bình yên và đau khổ một cách trực tiếp khó có thể hình dung.

Đó là lý do vì sao ma ở thế giới hiện đại lại nghe có vẻ đáng sợ và ma mị hơn linh hồn, nhưng sau cùng ta lại thấy chúng vẫn còn một điểm chung tất cả đều vì một mục đích duy nhất đó là truy cầu sự sống !.

Hồn ma ăn thịt đồng loại để tiếp tục tồn tại và lớn mạnh, linh hồn cũng vậy nó cũng có thể cắn nuốt linh hồn khác để trở nên mạnh mẽ hơn và được gọi là dung hợp linh hồn.

Như đã nói ma ăn ma sẽ dẫn đến việc biến bản thân trở nên điện loạn, vậy nên dung hợp linh hồn cũng vậy và để điều đó không xảy ra dung hợp linh hồn sẽ mất nhiều thời gian để hai linh hồn hợp lại làm một.

Qua lời nói hồn ma có thể không tồn tại nhưng nó nó cũng có thể tồn tại, nghe có vẻ khựng khựng và có một vài câu hỏi được đặt ra là nếu vậy vì sao hồn ma lại không dùng thời gian để có thể hoàn toàn nuốt trọn hồn ma khác ?.

Rất đơn giản bởi thế giới đó không có hồn lực thứ có thể nuôi dưỡng hồn ma vậy nên nếu không liên tục bổ sung thì hồn ma sẽ tự động bị tan biến và chết đi hồn ma không có nhiều thời gian như linh hồn.

Lại nói về dung hợp linh hồn vì có đủ thời gian cắn nuốt hoàn toàn nên sẽ phát sinh ra một khả năng mới đó là thừa hưởng thiên phú của người bị đoạt hồn.

Gọi là thừa hưởng cũng không đúng mà phải gọi là cướp đoạt, tước đi khả năng của người bị đoạt hồn, thiên phú chính là khả năng đặc biệt được trời ban cho, những tư chất vốn có ngay từ lúc sinh ra như được trời phú hộ.

Điều đó giúp cho một người không có thiên phú sẽ có được thiên phú một cách gián tiếp.

Tại căn nhà của gia đình Lệ Thảo, sau một tiếng động vang lên cùng với một giọng nói như xé lòng phát ra, Lâm Thần lúc này bàn tay cũng không ngừng run lên Khi nghe được câu nói đó.

Lâm Thần suy nghĩ về cảm giác lúc này của cha mẹ nàng, thử nghĩ xem hai người đã chăm sóc nàng từ khi còn trong nôi đến lúc lớn lên, để rồi nói ra câu nói đó dù là ai cũng cảm thấy đau khổ.

Lâm Thần lúc này chạy lại đỡ hai người ngồi xuống xau đó cất giọng nói.

"Vậy hai người có biết ai đã dẫn nàng ấy đi hay không?".

Cả hai người lúc này liền lắc đầu "chúng ta không biết chỉ nhớ rằng hình như trên áo bọn họ có thêu một chữ huyết màu đỏ máu!".

Hắn nghe xong lại rơi vào suy tư hỏi hệ thống liền phát hiện nó chỉ im lặng không nói gì, lại ngửa mặt thì thấy bầu không khí thật nặng nề, hắn biết mình hiện tại nói gì cũng vô ích nên đành đứng dậy xin phép rời đi.

Hắn vừa bước ra khỏi cửa liền nói với giọng kiên định."Cháu nhất định sẽ đưa nàng ấy về !"

Làm cho hai người bên trong lúc này nhìn ra ánh mắt long lanh đầy mong chờ.

Trong khu phố nhộn nhịp tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, hắn vừa đi vừa suy nghĩ về những người đã dẫn Lệ Thảo đi mà trong lòng tràn đầy câu hỏi, nhưng lại sực nhớ ra có lẽ sẽ có một người biết.

"Thành chủ Lý Khai Thiên !" Người đứng đầu nam thành có lẽ sẽ có manh mối về đám người kia, nghĩ xong liền vác chân lên mà chạy đi tìm thành chủ.

Tại nam Thành tòa thành cổ kích không một bóng người lạnh lẽo, hắn nhanh tay đẩy cửa bước vào lao lên tòa cao ốc mà với tốc độ cực nhanh.

Tại căn phòng nơi vị thành chủ cao quý đang làm việc gã ngồi trên chiếc ghế tre gã đang ngã lưng miệng vẫn lẩm bẩm.

"Hừ tên nhóc đó về rồi sao !?".

Nói rồi thành chủ liền ngồi dậy trên tay đang cầm một quyển sách mục nát từ tốn gấp lại nói một câu nói đầy ẩn ý mà chỉ mình gã nghe được.

"Kẻ lạc lối dẫn dắt một người đi đường có khác nào một kẻ mù chỉ đường cho người què qua suối !?".

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.