Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Nguyên Cam Lộ Xuân Sắc Đầy Phòng

Tiểu thuyết gốc · 1912 chữ

Được phong thái phó,lại kiêm chinh nam tả tướng quân nên giờ đại nam cũng đã được cấp cho một biệt phủ tướng quân nằm cạnh hồ bán nguyện gần phủ của mạnh nguyên,lúc này công việc chế tạo cũng đã được nửa đường,hôm nay hắn đang một mình bên lò rèn,nhờ thiết bị trường sinh tìm kiếm công thức hắn đang phối kim để cho ra loại hợp kim siêu bền siêu cứng,không thể dựa hết vào tính năng của thiết bị trường sinh được,nên lúc này hắn rèn một thanh trường thương,vài canh giờ sau trước mặt hắn là một thanh trường thương và một nhuyễn kiếm, trường thương được hắn chế thêm bộ phận phóng ám khí,thanh trường thương gần hai mươi cân được chia làm hai phần,có thể rút ngắn lại mang trên lưng,còn thanh nhuyễn kiếm được hắn giắt vào thắt lưng như là một sợi dây lưng,khi chiến đấu có yếu tố bất ngờ,với công nghệ luyện kim tương lai thì vũ khí nào của hắn cũng rất sắc bén và cứng rắn,khi chiến đấu nguy hiểm nhất là vũ khí bị đứt gãy sẽ tạo nguy hiểm cho bản thân,thậm chí là phải đánh đổi bằng sinh mạng.

ngoài trường thương,nhuyễn kiếm,hắn còn chế thêm vài trăm chiếc ám khí,vừa lắp vào trường thương vừa dùng lực tay để phóng,hắn mang ra ngoài bãi tập trong biệt phủ,chĩa mũi thương về phía tảng đá,hắn bấm nút phóng ám khí,vô thanh vô tức một tia sáng bay ra bắn vào tảng đá mũi ám khí cắm vào gần 2 tấc,tảng đá từ từ nứt rồi sụp đổ,lắc đầu cảm khái,nếu ám khí này bắn vào thủ cấp kẻ địch thì dù đầu có thiết khôi thì cũng chả khác gì mọc thêm lông nhím,nhưng ám khí vẫn có nhược điểm là để lại đường đi là vệt sáng,nên cũng khó tạo yếu tố bất ngờ,nên hắn lại tiếp tục mày mò để nhuộm đen cho số ám khí này, vuốt ve trường thương hắn khắc lên ba chữ “ Lạc Hồng Thương” bằng Nôm tự.

Bạch nguyệt Vằng vặc như dát bạc lên khắp biệt phủ,đâu đó tiếng cổ cầm vang vọng trong đêm,hắn đi ra hậu viện hướng về bán nguyệt hồ, bên rặng đào đá là một mỹ phụ ngồi bên cổ cầm đàn khúc tuý hồng nhan, có lẽ không cần nói hắn đã biết đó là ai,còn ai nữa ngoài mỹ phụ hoàng muội mà nửa tháng trước hắn đã tặng cầm phổ ở bữa tiệc trong cung,hắn đứng dựa thân đào thả hồn theo từng tiết tấu,khi tiếng cầm dứt hắn vỗ tay thưởng thức.

“ không ngờ chỉ có nửa tháng mà cầm nghệ của phu nhân đã nhuần nhuyễn và khoáng đạt tới vậy”

lúc này mỹ phụ quay lại,nàng đứng dậy cúi chào,nhìn khuôn mặt ánh mắt đó,hắn thật sự chỉ muốn ôm nàng vào lòng hảo hảo yêu thương,như những gì hắn đã từng có với Bích Phương ở những tháng ngày hạnh phúc.

“thái phó lại cho cô gia nên mây rồi,thái phó tướng quân cô gia tên Thánh Ngâu”

Hắn bỗng giật mình,chẳng lẽ nàng là khâm thánh hoàng hậu,còn tiểu công tử là thiếu đế ba tuổi kia sao,trong lịch sử tung tích của mẹ con họ sau khi Nhất Nguyên lên ngôi đã không ai biết,lịch sử cũng không có ghi chép nhiều về họ nữa.

“ chẳng hay có phải lệnh công tử là trần an,bảo ninh đại vương”

“ sao thái phó biết”

thì ra là vậy, dù sao nàng cũng là con gái và thiếu đế là cháu ngoại của Hồ đế,nên dù có phế truất thì hắn cũng không nỡ lòng nào đoạn tuyệt,có lẽ hắn vẫn dung dưỡng mẹ con nàng nhưng lại bưng bít thông tin,muốn họ có một cuộc sống an bình cho hết cuộc đời này,có lẽ nàng cũng đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi,nên tâm trạng lúc nào cũng u buồn như vậy,

nhìn nàng mỉm cười hắn không trả lời.

“ nàng có thể đàn lại một lần nữa không”

nhìn hắn khẽ gật,nàng lại ngồi xuống bên cổ cầm.

Lá là là lá la là la. Là la la là là lá la....

Bước ra khỏi gốc thạch đào hắn rút Lạc Hồng Thương.

cánh đào rơi,tiếng cổ cầm trầm bổng,bóng người dưới trăng đang hoà cùng thương thuật,như một bức tranh u tình,tiếng cổ cầm dứt,cũng là lúc mũi thương cắm lên thân thạch đào,những cánh hoa rơi xuống phủ lên mái tóc của nàng,bi ai,u tình,một kiếp hồng nhan hạnh phúc mong manhh trong sự xếp đặt của con người chứ không phải tạo hoá.

dưới ánh trăng hai người ngồi đó trầm mặc không nói gì,dường như mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình.

“ ta sẽ giúp nàng dạy nhi tử của nàng”

hắn đứng dậy bước về biệt phủ,để lại sau lưng ánh mắt dõi theo của mỹ phụ,nhìn hắn rời đi nàng tự vấn,phải chăng ta đã thích hắn, bao năm goá phụ,sống trong khuôn phép những đêm nàng thở dài ai oán,những đêm mưa gió cô đơn một mình ai hiểu,nàng rất sợ,nàng sợ nàng sẽ lại bị gả đi vì mục đích nào đó,nàng là con nguyên đế đó,nhưng như những công chúa cố triều,có những người bị gả đi cho man di,cho các tù trưởng,cho ngoại bang,có đi không có về,chẳng lẽ kiếp này,nàng không được sống,được yêu thương như những nữ nhi bình thường khác sao,nàng muốn vùng nên,nàng muốn được giải thoát,nàng muốn cuộc sống bình yên,nhưng đi đâu về đâu,ai sẽ là nam nhân nàng sẽ gửi gắm suốt cuộc đời này đây,khẽ thở dài nàng cũng ôm cổ cầm dời bước.

Về tới phủ Đại nam gõ cửa phòng Dao nhi,có lẽ cũng lâu lắm rồi bận việc quân giới nên hắn cũng không có nhiều thời gian dành cho nàng,cánh cửa mở ra,trước mắt hắn là một thân hình nóng bỏng,yếm hồng hờ hững khoác bên ngoài là chiếc áo mỏng,mang vẻ mệt mỏi như vừa mới vào giấc nàng đẩy cánh cửa ra.

" huynh vào đi"

"ta tưởng muội chưa ngủ,vậy muội ngủ đi ta về phòng"

đang định dời bước về phòng thì dao nhi lườm hắn rồi cầm tay kéo vào.

ấn hắn ngồi xuống ghế nàng cầm ấm siêu tốc nhầm thời này chưa có điện, nàng mở quả ủ rót ra một chén vối tươi nóng đưa cho hắn,rồi ngồi tì tay xuống bàn,chống cằm ngắm hắn.

" muội còn ai thân thích ở đây không,lúc nào rảnh ta dẫn muội đi thăm"

" huynh đuổi muội đi,đúng không"

búng nhẹ mũi nàng.

" ta nào có ý đó,ta thì bận việc,muội lại không quen ai,sợ muội một mình buồn thôi"

" muội không buồn,muội không cần gì,muội chỉ cần ở cạnh huynh vậy là đủ rồi"

"với lại muội đang bị truy nã,đến mặt thật muội còn không được mang thì,đi được đâu chứ,trần tộc người gặp người chỉ dám nhìn nhau gật đầu chứ có ai dám nói chuyện hay tụ tập"

muội cũng không biết tới khi nào thì mới được trở về diện mạo cũ,được gặp lại đồng tộc nữa"

nhìn nàng cúi xuống vừa nói vừa mân mê vạt áo,giọng đầy ấm ức,hắn kéo nàng ôm vào lòng,nàng cũng vòng tay ôm lấy hắn,rồi gục đầu vào vai hắn khóc,hắn khởi động kim châm của " trường sinh" điểm nhẹ lên vài huyện đạo,trả lại diện mạo cũ cho nàng,

" có huynh ở đây rồi,muội cứ khóc đi,khóc cho hết ấm ức,sẽ có ngày huynh sẽ làm điều đó cho muội"

oà..oà...tiếng nàng càng khóc to hơn,nàng cắn lấy vai hắn làm hắn khẽ nhăn mặt,dường như cảm xúc đi qua nàng cũng nhận ra được điều đó nên,nàng lấy tay xoa vết cắn rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

" muội làm huynh đau không"

nhìn đôi mắt tròn xoe đen láy,hai má là 2 dòng nước mắt hắn bật cười,kéo nàng ngồi xuống đùi,hắn dựa lưng vào bàn,đưa tay lên thấm những giọt nước mắt còn vương lại,cảm xúc đi qua lúc này một mùi u hương của cơ thể nàng toả lên nhẹ nhẹ len lỏi vào mũi hắn,lúc này hắn cúi xuống,do nàng ngồi vạt yếm bị chống lên đẩy rộng ra,nên khi hắn cúi xuống thì cái khe giữa đôi gò bồng đảo cũng rõ hơn,nhị điểm hồng cũng nằm trong mắt hắn,cảm xúc ào đến bất ngờ,do nàng đang ngồi trên đùi hắn nên khi tiểu đệ bỗng hùng dũng thức giấc nó ngạo nghễ ngoi lên giữa kiều đồn của nàng,đào nguyên một lạch mong manh đụng chạm,cảm giác tê tê truyền tới,một tiếng ưhm tắc nhẹ trong họng nàng,nàng ôm ghì chặt lấy hắn ép vào ngực mình,toàn thân hắn mạch máu như cương cứng,tiểu đệ đệ lại càng cứng rắn ngoi lên cao hơn,thân hình nàng run rẩy,đôi mắt lạc thần si mê nàng nhìn hắn rồi nhắm mắt lại,lúc này mặt hắn cũng nóng hơn,nhìn cặp môi anh đào căng mọng như mời gọi,cái cảm xúc của đàn ông từ khi vợ hắn mất tới giờ cũng đã bốn năm tròn dường như đã đạt tới mức giới hạn của sự bùng nổ,hắn đâu phải liễu hạ huệ mà mỹ nữ ngồi trên đùi không động hoa tâm,nhìn cặp môi anh đào căng mọng,hít làn u hương xử nữ mê hoặc,hắn cúi xuống hôn lên bờ môi nàng,những cái hôn nhẹ,rồi tăng tần số nhanh hơn,hắn ngậm lấy bờ môi nàng dùng lưỡi đẩy nhẹ hai hàm răng đều như bắp, trắng như ngà ra,nàng như cỗ máy làm theo hắn,lưỡi hắn như hồng xà chui vào cuốn lấy lưỡi của nàng,những cái mút cắn nhẹ,làm cho nàng hơi thở càng gấp gáp,cảm giác bê xa mê mút môi mang tới cho nàng cái thiếu nữ vừa lớn này càng nhiều khoái hoạt, tay hắn vừa xoa bóp kiều đồn,vừa mơn man gò bồng đảo của, xoa nắn mơn man đôi khi là ve nhẹ điểm hồng ma mị,mỗi cái kích thích của gã đàn ông từng trải là mỗi lần nàng dướn người lên mạnh mẽ tận hưởng,dời bờ môi đó hắn cúi xuống hôn đên cái cổ trắng ngần,rồi xuống điểm hồng ma mị,chiếc áo nàng rơi xuống khi nào không hay,giờ đây căn phòng nàng tràn đầy không khí khẩn trương,những hơi thở gấp gáp đứt đoạn,những âm thanh tắc nghẹn trong họng không thành lời,hắn đứng dậy bế nàng tiến về giường,lúc này y phục nàng đã được cởi hết,nằm trên giường là một tấm thân hoàn mỹ trắng ngần với lớp lông tơ phơn phớt bao phủ,cặp nhũ phong như trái bưởi giữa mùa ngạo nghễ thách thức,lên ngựa chiếm thành đoạt luỹ,lạch đào nguyên dòng cam lộ,tráng sỹ một đi không trở lại,một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng,những âm thanh tiếp diễn không mệt mỏi vài canh giờ,nàng đê mê tận hưởng đỉnh vu sơn,hắn kiên trì chờ ca khúc khải hoàn..phòng đầy xuân sắc,ngoài kia những tiếng côn trùng nỉ non như dàn hợp xướng ca nên khúc du tình..ánh bạch nguyệt hạ xuống.chỉ còn lại tiếng thở đều đều,long phụng hợp hoan nàng gối đầu lên ngực hắn,ánh mắt mãn nguyện,tay hắn vòng qua eo thon siết nhẹ..đêm đã tàn.

Bạn đang đọc Chiến Thần Hồ Quốc sáng tác bởi HắcThạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcThạch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.