Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Biến

2711 chữ

Chương 627: Kinh biến

“Đêm qua, đột nhiên thương đoàn Hứa gia gặp phải hải tặc, lộ trình cách Bạch sa không tới nửa ngày đường, chỉ có sáu người chạy thoát. Tác Bỉ đại nhân tại binh đoàn thứ nhất đã chuẩn bị suốt đêm, thế nhưng trước khi đi, Tác Bỉ đại nhân hi vọng ngài có thể bảo vệ đại công tử một thời gian.”

Lăng Hạ cung kính nói. Lúc này nàng đại biểu cho Tác Bỉ đại nhân, cho nên không dám dùng thái độ thường ngày. Đại công tử ở bên cạnh cũng vội khom người cúi chào Đường Thiên.

“Ta?” Đường Thiên đầy vẻ kinh ngạc trên mặt, rồi tiếp đó đưa ngón tay chỉ vào đại công tử: “Bảo vệ hắn?”

“Đúng vậy!” Lăng Hạ lập tức giải thích: “Ta vừa mới tiếp nhận binh đoàn thứ năm, còn cần có thời gian mới hoàn toàn nắm giữ được. Đại nhân bên này, có hai chi binh đoàn, còn có tướng lĩnh xuất sắc như tướng quân Tạ Vũ An đây, Tác Bỉ đại nhân tin rằng đại nhân ngài thừa khả năng bảo vệ cho đại công tử.”

Đường Thiên vẫn bị cái thuyết pháp sai lầm này khiến cho hắn dở khóc dở cười: “Ta rất bận rộn, làm sao có thời giờ chiếu cố hắn nữa?”

“Không việc gì, không việc gì. Mãnh tiên sinh ngài đi đâu, ta đi theo đến đó là được.” Đại công tử vội vàng tỏ thái độ.

Đường Thiên nhìn chằm chằm hai người nửa ngày, cảm thấy hai người này quả thật không phải tới đây đùa giỡn với mình, bèn vỗ đùi: “Được!”

Một đoàn người Đại công tử và Lăng Hạ không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Không nghĩ tới Đường Thiên chợt chuyển đề tài: “Vậy chúng ta bàn về vấn đề thù lao.”

Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hai người, vẻ mặt Đường Thiên bất thiện: “Các ngươi không nên nói với ta, là muốn ta phụ giúp không công đấy chứ?”

Đại công tử phản ứng nhanh nhạy, vội vàng nói: “Mãnh tiên sinh có kiến nghị gì, thỉnh cứ nói ra.”

Thấy đại công tử thức thời như vậy, Đường Thiên cũng thấy hài lòng, ho nhẹ một tiếng: “Đại công tử là người có thân phận địa vị, bảo hộ một nhân vật trọng yếu như vậy thì giá cả chắc chắn không thể thấp được. Chúng ta là người quang minh không nói vòng vèo, dám động thủ với đại công tử thì chắc cũng chỉ là Hà Anh và Nhu phu nhân đi. Ta vì đại công tử mà tạo ra tử địch mạnh mẽ như thế. Các ngươi nói xem, ta hi sinh có lớn hay không?”

Lăng Hạ nhịn không được nói: “Ngươi đã là tử địch của bọn họ rồi!”

Đường Thiên bình thản nói: "Tiểu Lăng Hạ, chúng ta giao tình thì giao tình, nhưng mà với đại công tử này là làm ăn a. Làm ăn là làm ăn. Ngươi muốn nói đám người Hà Anh nhìn ta không vừa mắt, cái này thì ta thừa nhận. Thế nhưng nếu lúc này ta chủ động rời khỏi Bạch Sa châu, đám Hà Anh bọn họ tuyệt đối không tìm ta gây phiền phức, nói không chừng còn cấp cho ta thêm một ít chỗ tốt.”

Sắc mặt Lăng Hạ cực kỳ kém.

Ngược lại, đại công tử lại lộ ra vẻ thưởng thức: “Thái độ này của Mãnh tiên sinh khiến ta rất thích! Giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, nói thật quá đúng! Nhưng mà hoàn cảnh của ta, Mãnh tiên sinh cũng biết, thật ra ta là nghèo rớt mồng tơi. Đại khái ngoại trừ thân phận là người thừa kế ra, thì ta cũng không còn cái gì đáng giá khác.”

Đại công tử chợt hiện ra vẻ tự giễu cợt, thái độ lại thẳng thắn khiến người khác rất dễ có thiện cảm.

Đường Thiên nghĩ qua cũng thấy đúng. Nhìn đại công tử tuy rằng có danh phận là người thừa kế, nhưng bị Hà Anh và Nhu phu nhân áp chế gắt gao mấy năm nay, qua được đã đủ thê thảm rồi. Tiền không có tiền, người cũng không có người, nếu không nhờ có Lăng gia và cựu thần như Tác Bỉ đại nhân che chở, thì đã bị giết hại từ lâu rồi.

Đường Thiên không khỏi cắn răng. Gia hỏa này nghèo rớt mồng tơi, không dễ dàng gì ép ra được hai lạng dầu đấy.

“Đã là thân phận thừa kế của ngươi đáng giá nhất, vậy chúng ta đành đánh chủ ý đến cái này vậy.” Đột nhiên Đường Thiên cảm thấy, Bạch Sa trở thành minh hữu cũng không tệ. Nơi này cách Thương châu không xa, thương nghiệp phồn hoa phát đạt. Hơn nữa địa hình Bạch Sa châu có lợi cho phòng thủ, không có kẽ hở khắp nơi như ở Phồn Tinh châu.

Tại Bạch Sa châu, muốn mua hay bán thứ gì đều vô cùng thuận lợi, là một trợ giúp vô cùng to lớn đối với Thương Châu. Từ Ký chỉ bán vũ khí, còn có rất nhiều thứ cần mua vào bằng nhiều cách khác nhau. Địa vị Bạch Sa châu tại Nam Vực hết sức quan trọng, so với nhà giàu mới nổi như Phồn Tinh châu thì lực ảnh hưởng của Bạch Sa châu tại Nam Vực cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Đối thủ của mình chính là một con quái vật khổng lồ Quang Minh Châu, cho nên hắn cần phải cố gắng lôi kéo mọi sự trợ giúp có thể.

Về phần Hà Anh và Nhu phu nhân, Đường Thiên cũng không chân chính để vào trong mắt, bởi mâu thuẫn giữa hai bên đã kết xuống từ sớm rồi. Còn về lời Đường Thiên vừa mới nói, chính là lời nói nhảm mà thôi. Thần thiếu niên mà cúi đầu trước Hà Anh sao?

Như thế so với giết chết Đường Thiên còn khiến hắn khó chịu hơn.

Đường Thiên suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói: “Nếu như đại công tử có thể trở thành tân châu chủ, ta hi vọng có thể đạt được hữu nghị với Bạch Sa.”

Vẻ cười cười trên mặt đại công tử biến mất, mà thay vào đó là sự nghiêm túc: “Với tiền đề là không tổn hại tới lợi ích của Bạch Sa châu. Cho dù mai sau ta có là châu chủ Bạch Sa châu hay chỉ là một cái xác, thì ta cũng sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của Bạch Sa.”

Đường Thiên nhìn đại công tử chằm chằm. Y cũng không tránh né ánh mắt của hắn mà thản nhiên nghênh đón cái nhìn ấy.

Trong mắt Đường Thiên ánh lên vẻ thưởng thức. Nói thật là từ trước tới nay, hắn gần như không có ấn tượng nào đối với vị đại công tử của Châu chủ này. Nhưng lúc này, hắn phải nhìn lại vị đại công tử không có chút cảm giác tồn tại này lần nữa.

Ánh mắt đại công tử trong suốt, nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã như một vị lão sư, không có vẻ gì giống với một người thừa kế của Châu chủ. Đường Thiên vuốt cằm, gia hỏa này nếu như không có một bao tử chứa đầy ý nghĩ xấu như Hạc hay Binh, thì chắc chắn không thể nào là đối thủ của Nhu phu nhân được.

“Minh hữu, làm một minh hữu tại Nam Vực này, đơn giản vậy thôi.” Đường Thiên suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Có lẽ thông qua các ngươi bán chút ít đồ vật, cũng có lẽ thông qua các ngươi mua chút đồ vật khác.”

Đại công tử thở phào nhẹ nhõm. Y lo lắng Mãnh Nam nhân cơ hội này đề cập đến điều kiện nào đó khiến y không cách nào chấp nhận được. Thật ra Tác Bỉ đại nhân đã từng mật đàm qua với y, y đã rất bất ngờ là Tác Bỉ đại nhân lại có đến mười phần lòng tin với Mãnh Nam này.

Minh hữu và mượn nhờ con đường thương nghiệp ở Bạch Sa, cái giá này được định ra không cao. Mà thật ra lại quá thấp đi.

“Chỉ mấy thứ này thôi sao?” Đại công tử có chút không tin vào tai mình.

Đường Thiên liếc mắt nhìn y: “Ngươi không tiền không quyền, mấy thứ này…bây giờ ngươi cũng chưa đổi được đấy.”

Đại công tử lập tức ngượng ngùng.

Thở phào ra một hơi nhẹ nhõm còn có cả Lăng Hạ. Lúc này nàng hoàn toàn không còn hiểu gì về Mãnh Nam cả. Bất kì hành động gì do hắn làm ra đều vô cùng kỳ quái, cho dù có đề xuất thêm yêu cầu kì quái gì thì nàng cũng không còn cảm giác giật mình được nữa.

Là một tên quái thai mà.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng quát lớn truyền tới: “Là ai? Đi ra!”

Ngay sau đó, âm thanh chiến đấu kịch liệt từ ngoài viện vang lên. Sắc mặt mọi người khẽ biến, liếc mắt nhìn nhau. Đường Thiên đừng dậy, trầm giọng nói: “Đi, đi ra xem!”

Khi Đường Thiên chạy tới thì cuộc chiến bên ngoài viện đã kết thúc, trên mặt đất chỉ còn lưu lại vài thi thể và đầy vết máu trên mặt đất.

Nghe thủ hạ báo cáo tình hình, vẻ mặt Đường Thiên không chút biến đổi.

Nhóm người nay đột nhiên xuất hiện, không chút dấu hiệu mà đột ngột công kích U Châu quỷ kỵ. May mà trong khoảng thời gian này, cư dân gần đây đã rời đi hết, tính cảnh giác của U Châu quỷ kỵ rất cao, nhóm người này vừa đến gần đã lập tức bị phát hiện.

“Thương vong thế nào? Thực lực đối phương ra sao?” Đường Thiên hỏi.

“Có hai người bị thương. Một đấu một không yếu hơn chúng ta.” Trả lời hắn là A Lãnh, người đang tạm phụ trách nơi này. Sắc mặt y không quá tốt: “Hẳn là đám đánh thuê, lão luyện.”

Trong lòng y thầm thấy may mắn. Là bởi vốn cẩn thận, nên phòng ngự tại biệt viện Lăng gia vô cùng sâm nghiêm, hoàn toàn dựa vào yêu cầu tiêu chuẩn của chiến địa mà bố trí ra. Những trạm canh gác ngầm tỉ mỉ này vừa rồi đã phát huy được tác dụng to lớn. Bằng không mà nói, vừa rồi bọn họ sẽ phải trả một cái giá lớn hơn nhiều, không chỉ có hai người bị thương mà thôi.

Xa xa, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng nổ lớn, xen lẫn là đôi chỗ nổi lên khói đen dày đặc. Bạch Sa thị rơi vào tình cảnh hỗn loạn. Sắc mặt đại công tử tái mét: “Bọn họ muốn làm gì? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”

Đường Thiên thương hại liếc nhìn đại công tử một cái. Đối phương muốn làm gì sao, là muốn giết chết ngươi a.

Chẳng qua lúc này hắn không kích thích đại công tử thêm nữa, mà nhanh chóng quyết định: “Ra khỏi thành, chúng ta tới binh doanh!”

Mọi người ai cũng biết tình huống nguy cấp, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Bọn họ cũng nghĩ đối phương sẽ có vài thủ đoạn nhỏ, thế nhưng không ai nghĩ đến Hà Anh dám to gan làm thế này.

Trang viên Nguyệt Chi là nơi mà Tần Ngữ Yên ngủ lại. Nơi này bây giờ đã là phòng khách cao cấp nhất của toàn bộ Bạch Sa châu, mỗi ngày đều có vô số phu nhân danh tiếng đặc biệt tới đây để gặp gỡ Tần Ngữ Nhiên. Tất nhiên những nhân vật có bối cảnh thâm hậu kia, cũng dứt khoát ở trong phòng dành cho khách.

May là trang viên Nguyệt Chi là một trang viên có diện tích lớn nhất, hoa lệ nhất Bạch Sa thị, cho nên phòng dành cho khách cũng tạm đủ dùng. Hàng ngày, những phòng dành cho khách nơi đây đều có cử hành các loại ca hội, là thiên đường của nữ nhân, cũng là nơi nghiêm cấm sự có mặt của nam nhân.

Có người từng nói đùa rằng, nếu ai chiếm được trang viên Nguyệt Chi, thì có thể đao không dính máu mà khống chế được toàn bộ Bạch Sa châu.

Trong lúc Tần Ngữ Nhiên đang chỉ điểm các nữ sĩ ca xướng, đột nhiên bên ngoài chợt xuất hiện tình cảnh rối loạn lên. Nàng đi ra đại sảnh, ra tới sân viện thì nhìn thấy có rất nhiều căn nhà gỗ trên bầu trời ngập trong ngọn lửa hừng hực, khói đen cuồn cuộn.

Mấy vị phu nhân, tiểu thư đều biến sắc mặt, trong lòng Tần Ngữ Nhiên chợt nảy lên, vội lấy thông tin bài ra. Thế nhưng thông tin bài lại không có chút phản ứng nào.

Nàng ngửi thấy được mùi vị nồng đậm của một âm mưu.

Lập tức nàng gọi vị hộ vệ tín nhiệm nhất đến, thấp giọng nói: “Ngươi lập tức chạy đến biệt viện Lăng gia, cầu cứu Mãnh Nam tiên sinh.”

Nhìn bóng lưng người hậu vệ rời đi, Tần Ngữ Nhiên có chút giật mình. Nàng không nghĩ tới, ngay trong giờ phút nguy cấp nhất, mình lại nghĩ tới Mãnh Nam đại ca đầu tiên.

“Chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt Thu di đầy kinh sợ.

Quanh đây, một vài nữ nhân nhát gan đã bắt đầu thút thít bật khóc, khủng hoảng tràn ra.

Tần Ngữ Nhiên hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Đi ra sảnh! Tất cả đều đi ra sảnh!”

Đám nữ nhân lúc này tựa như nhìn thấy được người tin cây, tựa như bầy chim hoảng hốt chạy túa ra ngoài đại sảnh.

Tần Ngữ Nhiên gọi thống lĩnh đám hộ vệ tới, lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, tất cả hộ vệ, người hầu đều do ngươi chỉ huy. Các ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là thủ chặt ở bên ngoài, không cho bất kì kẻ nào tiến đến gần! Bất kì kẻ nào cố gắng xâm nhập vào trang viên, giết không cần hỏi.”

Sắc mặt thống lĩnh hộ vệ khẽ biến, đáp: “Vâng!”

Tần Ngữ Nhiên lần này nghiêm nghị nói tiếp: “Lần này lành ít dữ nhiều. Nhưng ngươi nói với mọi người, kẻ nào chết trong lúc chiến đấu, ta sẽ phụ trách cấp dưỡng cho cả nhà hắn.”

Thống lĩnh hộ vệ này đã đi theo Tần Ngữ Nhiên nhiều năm, biết rõ nàng là nữ nhân nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, cực kỳ trọng tình nghĩa. Mấy năm nay mọi người đều nhận được rất nhiều ân huệ của tiểu thư, bàn thân hắn cũng bị thương nơi chiến trường, lưu lạc đầu đường rồi được Tần Ngữ Nhiên cứu. Tần Ngữ Nhiên thấy hắn có tài bèn để hắn chỉ huy đám hộ vệ.

“Bọn họ dám đến, chỉ có thể bước qua thi thể thuộc hạ.”

Vị thống lĩnh hộ vệ trịnh trọng thi lễ với Tần Ngữ Yên, nói xong câu đó rồi xoay người mạnh mẽ bước đi, bắt đầu chỉ huy hộ vệ bố trí phòng thủ.

Tần Ngữ Yên cắn chặt môi, Nàng thừa biết, nếu đây là một âm mưu, vậy người bày ra âm mưu này nhất định sẽ không bỏ qua trang viên Nguyệt Chi. Có thể bắt gọn toàn bộ nữ quyến của gần như tất cả đại tộc bạch Sa châu, hốt trọn một mẻ mới đạt được lợi thế tốt nhất.

Bạch Sa châu này hoàn toàn xa lạ đối với nàng. Nàng không biết ai đáng tin cậy được.

Chỉ hi vọng duy nhất, chính là Mãnh đại ca.

Mãnh đại ca, ngươi phải tới nhanh một chút a!

Lúc này, trong lòng Tần Ngữ Yên nóng như lửa đốt.

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.