Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lĩnh Ngộ Mới Về Quỷ Vương Hỏa Diễm

2496 chữ

Từng quang cầu cỡ giỏ trúc hiện lên trong tòa thành với tần suất kinh người, vẽ ra một đường vòng cung, kèm theo thanh âm làm người ta khiếp đảm, như lưu tinh bắn thẳng về phía đội ngũ.

Đội ngũ của Bộ Tử Phi đều là tinh nhuệ, không ai tỏ ra hoảng hốt, tất cả linh hoạt như bầy ong đi tới đi lui tuần tra quanh cụm cứ điểm, thỉnh thoảng lại đánh lên vòng phòng hộ của cứ điểm.

Quang cầu khó mà bắn trúng nhưng tiểu đội linh hoạt kiểu này, nhưng công kích của một tiểu đội đối với cả một cụm cứ điểm cũng chẳng khác nào gãi ngứa, ngay cả một tia gợn sóng cũng không thể nổi lên trên vòng phòng hộ.

“Cường độ công kích không đủ, phòng ngự của đối phương không có góc chết, người tu kiến cụm cứ điểm này tuyệt đối là cao thủ, chờ chúng ta công phá xong nhất định phải nghiên cứu thật kỹ.”

Mặt của Sĩ quan phụ tá đã nhăn thành một đoàn, cục diện trước mắt so với hắn tưởng tượng còn vướng víu hơn nhiều.

Đây là lần thứ năm bọn họ tấn công thăm dò, bốn lần trước công kích giúp bọn họ nhận ra công kích của cứ điểm này cũng không quá linh hoạt, bọn họ chỉ cần gia tăng rồi chuyển sang tấn công lực lượng là xong.

Tròn ba trăm người tham gia tiến công, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể nào lay động được cứ điểm này.

“Ừm, phải thử nhiều loại phương an, xem xem dùng vũ kỹ công kích nào là hữu hiệu nhất.” Bộ Tử Phi bình tĩnh nói. Hắn cũng không cảm thấy làm kỳ quái, có thể giết chết Tôn Kiệt, đối phương sao lại không có mấy phần bản lĩnh chứ?

Nhưng cứ điểm cổ quái này đúng là phải làm hắn kinh ngạc không thôi. Hắn đã gặp qua không ít cụm cứ điểm, nhưng cụm cứ điểm làm cho người ta không biết hạ thủ ở đâu thì đúng là mới gặp lần đầu.

Hắn hỏi tiếp: “Thuyền công thành bao lâu nữa sẽ tới?”

“Hai ngày!” Sĩ quan phụ tá vội trả lời.

Vũ khí thích hợp nhất để tấn công cứ điểm là chiến hạm. Vũ khí của chiến hạm có huy lực rất lớn, đáng tiếc hải khẩu Thương châu quá nhỏ nên chiếm hạm không thể nào đi qua được. Hắn chưa từng nghĩ tới tình huống này trước đây. Tôn Kiệt là một trận chiến tao ngộ, không ngờ tới lượt hắn lại là một trận công thành chiến. Hắn chỉ có thể gửi tin về hậu phương yêu cầu thuyền công thành mà thôi.

Thuyền công thành là chiến thuyền chuyên dùng để công thành, nó có đủ loại thể tích lớn nhỏ, chở được vũ khí của chiến hạm, do một hoặc vài tiểu đội chiến đấu điều khiển, có tính linh hoạt cao, khả năng phòng hộ cũng tốt, đây là khắc tinh của các cứ điểm.

Bộ Tử Phi an tâm trong lòng hơn một chút, nhưng đúng lúc này, trên không trung bỗng vang lên khiếu âm dày đặc. Hắn giật thót mình, vội vàng ngẩng đầu, sắc mặt đại biến.

Từ trong cụm cứ điểm bay ra vô số quang cầu, ít nhất gấp ba lúc trước.

Thình thịch!

Âm thanh bùng nổ trầm thấp như tiếng trống trận đập ầm ầm vào tâm mọi người.

Bay đến giữa không trung, quang cầu đồng loạt nổ tung thành nhưng gai ánh sáng. Gai ánh sáng đầy trời, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cụm cứ điểm.

Biến hóa đột ngột này làm cho các tiểu đội đang tuần tra bốn phía không kịp phòng bị, hơn phân nửa đã bị những gai ánh sáng kia thôn phệ.

Hộ tráo của tiểu đội rung rắc dữ dội, nhưng chỉ kiên trì được trong một giây là vỡ tan nát.

Phốc phốc phốc!

Gai ánh sáng sắc nhọn tập trung bắn lên thân thể binh lính của binh đoàn số bảy, vô số đóa hoa máu nở tung trên bầu trời.

Mấy tiểu đội khác vận khí tốt hơn khi ở cách cụm cứ điểm một quãng khá xa nên tránh được một kiếp, nhưng ai nấy đều bị một màn trước mắt kia làm cho ngây người.

Con mắt của Bộ Tử Phi tràn ngập tơ máu, hắn cất cao giọng quát: “Rút!”

Nhưng đêm tối đã sập xuống nhanh như gió bão. Vài giây sau, ánh sáng trên bầu trời đã biến mất không còn, chỉ còn lại những tiểu đội tuần tra kia mà thôi.

Trong binh đoàn số bảy một trận yên lặng, mỗi người đều bị một màn vừa rồi chấn trụ.

Sắc mặt Bộ Tử Phi tái nhợt, hắn cắn chặt môi, máu đã bật ra mà cũng không hề biết.

Bị lừa rồi!

Đối phương ranh ma như hồ ly, để cho bọn hắn liên tục thăm dò, sau khi thăm dò chán chê sẽ sinh ra tâm lý vững tin, không còn đề phòng nữa, đến lúc này bọn chúng mới tung ra đòn sát thủ. Bị đánh một gậy này, trong lòng Bộ Tử Phi ứa máu. Một lúc mất đi hai trăm người, đây là tổn thất thảm trọng nhất của binh đoàn số bảy từ này thành lập đến nay.

Các tiểu đội còn sống sót vội vàng quay về đơn vị, vẫn còn hồn bay phách lạc, sĩ khí thấp cực điểm.

Trong Sâm lâm kiếm bảo, tiếng hoan hô rung trời. Địch nhân bị thương nặng vô số đã làm sĩ khí tăng cao. Đám binh sĩ phẩm giai thấp nhất của hương đoàn Bảo Quang lúc đầu còn nơm nớp lo sợ, sau vài ngày liên tục đã đần thích hợp với tiết tấu của chiến trường.

Ba người quan chiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!

“Tiểu nhân âm hiểm!” Lăng Húc phun ra bốn chữ. Hắn quyết định sau này phải giữ khoảng cách với lão mặt tú lơ khơ kia, bằng không bị bán lúc nào cũng không biết.

Hạc khen: “Thật sự là một công kích ẩn nhẫn đầy hoa lệ!”

Tĩnh Hào cũng rất tán thưởng: “Phong phạm danh tướng, tiêu chuẩn khống mang, đăng phong tạo cực.”

Nhìn binh sĩ đang reo hò, Binh không muốn dội cho bọn họ gáo nước lạnh. Tràng thắng lợi này cũng có một chút ích lợi đối với đám gà mờ này. Nhưng hắn hiểu rõ, cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu, kế tiếp sẽ còn tàn khốc hơn nữa, sẽ không bao giờ có cơ hội như thế này lần hai.

Đám gà mờ này hiệu quả đồng bộ hiệu suất thấp đến đáng thương…

Bằng không, một trăm tên còn sống sót kia chắc chắn không có cơ hội trở về. Thật là đáng tiếc.

May mà chủ tướng địch nhân vô cùng cẩn thận, trong lòng Binh thầm thấy may mắn cho đối phương. Ngay từ đầu khi bắt đầu cuộc chiến đấu, biểu hiện của hương đoàn Bảo Quang này thực thê thảm vô cùng, hiệu quả đồng bộ chỉ đạt được ba mươi phần trăm. Cũng may việc chiến đấu liên tục đã giúp bọn họ thích nghi dần với chiến trường, hiệu quả đồng bộ cũng bắt đầu ổn định hơn.

Yêu cầu thấp nhất cũng phải đạt tới hiệu quả đồng bộ là 10%.

Nhìn chung, vận khí cũng không tệ, Binh nhả ra một vòng khói, nhìn thoáng qua địch nhân bên ngoài thành, lần này đối phương chắc sẽ yên tĩnh hai ngày.

“Nghỉ nửa ngày.”

Sau câu mệnh lệnh, tiếng hoan hô càng lớn hơn mấy phần.

Khói thuốc lượn lờ, Binh cười nhạt trong lòng, đám gà mờ này còn không biết bữa tiệc lớn vẫn đang đợi phía sau.

Hắn lại nghĩ tới một đám gà mờ khác, không biết mấy tên cơ quan binh thế nào rồi? Vừa nghĩ tới việc để bọn họ làm thủ hạ của tên cuồng chiến tranh Đường Sửu, trong lòng Binh sung sướng lên mấy phần.

Hắn lại nghĩ tới A Tín, cũng không biết hiện tại A Tín ra sao rồi? Tiện nhân đó lúc nào cũng vô pháp vô thiên như trước đây. Hắn lại nghĩ tới Đinh Ốc, quyết định chờ trận chiến này kết thúc sẽ về Tam Hồn thành một chuyến, xem việc nghiên cứu quang trứng đến đâu rồi. Việc khôi phục nó phải trông cậy nhiều vào Đinh Ốc.

“Thực sự là mệnh khổ, không bớt lo được chuyện gì hết!” Binh lầm bầm, búng mẩu thuốc lá trong tay văng đi theo hình vòng cung, sau đó hắn chậm rãi rời đi.

Khoảng không trên mặt hồ, âm thanh bùng nổ dày đặc kèm theo ánh sáng lập lòe khi lửa và đám bạch trùng va chạm vào nhau, mỗi một lần va chạm đều làm hỏa tinh bắn lên. Trong màn đêm, có tới hàng tỷ mảnh lửa nhỏ rơi xuông như mưa, làm cho mặt hồ giống như mộng ảo vậy.

Hai thân ảnh trong màn mưa lửa đó lúc hiện lúc ẩn, đang truy đuổi nhau bằng tốc độ và tần suất kinh người, làm cho người bên dưới khẩn trương không thở nổi.

Cung Thần gắt gao nhìn chằm chằm vào Mãnh Nam ở đối diện, khuôn mặt tuấn dật lúc này trở nên dữ tợn và đầy sát ý.

Thế nhưng trong lòng hắn lại như đang có kinh đào hải lãng.

Thực lực của tên gia hỏa này mạnh hơn nhiều so với trong tin tình báo.

Một kiếm kia của Kiều Diệc An dù Mãnh Nam tiếp được nhưng vẫn còn chật vật. Cung Thần và Kiều Diệc An đã từng âm thầm thảo luận về thực lực của Mãnh Nam, cuối cùng cho ra kết luận là chuẩn bạch ngân. Kết luận này của Kiều Diệc An được mọi người tán thành, kỹ xảo chiến đấu cấp bạch ngân nhưng không lĩnh ngộ được năng biến, vậy thực lực chỉ có thể là chuẩn bạch ngân mà thôi.

Cung Thần tự tin vô cùng, chuẩn bạch ngân so với bạch ngân tuy chỉ nhiều hơn một chữ nhưng khoảng cách lại là một trời một vực.

Chẳng mấy chốc, phán đoán của Kiều Diệc An được xác minh.

Đúng thế, tên gia hỏa này đúng là chuẩn bạch ngân. Những hỏa diễm trên bầu trời này kỳ thực là năng lượng thiêu đốt, loại thiêu đốt này đã tiếp cận năng biến nhưng còn kém một chút.

Đây là bằng chứng hùng hồn nhất về thực lực chuẩn bạch ngân.

Cung Thần khẳng định trong lòng, kỹ xảo chiến đấu của Mãnh Nam quả thực xuất sắc, với thực lực chuẩn bạch ngân mà có thể thi triển ra vũ kỹ như thế cũng là hiếm thấy rồi. Thế nhưng nếu muốn dựa vào những thứ đó để thắng hắn thì đúng là người si nói mộng.

Thế nhưng, tràng chiến đấu kế tiếp lại hoàn toàn phá vỡ nhận biết của Cung Thần.

Ngoại trừ những hỏa diễm kia, gia hỏa này hoàn toàn không cần năng lượng.

Khí nén thay hình đổi vị, lực lượng thân thể sao có thể kinh người tới mức này, tên này đến từ Dã Nhân châu thật sao?

Cung Thần nhìn chằm chằm vào hai nắm tay của Đường Thiên, hỏa diễm hôi sắc lượn lờ lập lòe. Loại hỏa diễm cổ quái này hắn cũng chưa từng nghe nói có ở Dã Nhân châu.

Chỉ cần bị hôi diễm chạm phải thì năng lượng sẽ lập tức bị ăn mòn.

Đáng ghét!

Chờ chút, Cung Thàn đột nhiên giật mình, ánh mắt hắn rời khỏi thân Đường Thiên, nhìn quanh bốn phía, sắc mặt đại biến.

Hắn hoảng hốt phát hiện, theo thời gian trôi qua, những đốm lửa trên không trung không hề ít đi mà càng lúc càng nhiều thêm.

Không có khả năng!

Mặt Cung Thần nháy mắt trắng bệch như tro tàn.

Đường Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Cung Thần, linh diễm im hơi lặng tiếng đã từ cổ tay kéo dài thêm ba tấc lên cánh tay. Trong khoảng thời gian này, hằng ngày hắn đều khổ luyện, hắc kim tích lũy trong huyết mạch cũng bị hấp thu triệt để, vậy nên linh diễm cũng mạnh hơn rất nhiều.

Đối phương vẫn còn đang nghi ngờ không thôi, cứ đứng đó tiêu tốn thời gian, đây chính là điều mà Đường Thiên muốn.

Nếu không năng biến Quỷ Vương hỏa diễm triệt để thì hắn sẽ không thắng nổi bạch trùng của đối phương. Tuy rằng số lượng bạch trùng không nhiều bằng hỏa diễm, nhưng mà vẫn cứ chiếm thế thượng phong.

Nhưng Đường Thiên dốc hết tâm tư vào Quỷ Vương hỏa diễm sao có thể uổng phí được?

Hỏa Liêm quỷ trảo giai đoạn cao nhất là thiêu đốt năng lượng trong không khí, còn Đường Thiên lại tìm ra cách thiêu đốt năng lượng trong cơ thể mình, hình thành Quỷ Vương hỏa diễm. Khi Đường Thiên trở thành linh lượng thể, Quỷ Vương hỏa diễm lại một lần nữa trở về dạng thiêu đốt năng lượng trong không khí.

Cho tới hôm nay, Đường Thiên đã đem loại thiêu đốt này lên một tầm cao mới.

Năng lượng trong không khí trở thành nguồn củi đốt cuồn cuộn, hỏa diễm sẽ không ngừng đốt cháy đám củi này.

Quỷ Vương hỏa diễm biết lan tràn…

… Đây mới là lĩnh ngộ chân chính mới mà Đường Thiên đạt được.

Quỷ Vương hỏa diễm yên lặng lan tỏa, thể tích của nó đã che phủ khắp mặt hồ. Mà càng làm cho người ta kinh sợ chính là tốc độ sinh trưởng của nó vô cùng điên cuồng, không khác gì một con quái vật không ngừng biến thân khổng lồ vậy.

Mặt hồ in bóng đám hỏa diễm trên không trung giống như sao sa mặt nước. Các đốm lửa quá nhiều, không khí cũng nóng thêm vài phần, sóng nhiệt làm cho mặt hồ bắt đầu bốc hơi.

Cây cối trong lâm viên nhanh chóng mất nước và héo rũ.

Mọi người không còn thấy rõ thân ảnh Đường Thiên và Cung Thần nữa, lửa ngập đầy trời, mỹ lệ nhưng làm người ta run sợ, một cảm giác hít thở không thông áp bách tràn ngập khắp cơ thể.

Giống như một đám mây lửa khổng lồ dần buông xuống, chậm rãi chuyển động.

Ánh lửa không yếu ớt, chúng thắp sáng toàn bộ bầu trời, phản chiếu từng khuôn mặt tái nhợt bên dưới.

Mọi âm thanh đều lặng ngắt.

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.