Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1: Tráo Đổi

Tiểu thuyết gốc · 1962 chữ

Chương 1: Song Sinh

"Xin người hãy cố lên, dùng sức đi ạ...."

" Sắp được rồi, đã thấy phần đầu của thai nhi. Song phu nhân xin hãy dùng thêm sức..."

Tiếng kêu van khẩn thiết của hai cung nữ vang vọng không gian chật hẹp và ẩm thấp. Trên mặt người cung nhân đó tràn đầy nỗi lo lắng thấp thỏm, một bên không ngừng động viên chủ tử chốc chốc lại ngó ngang ngó dọc như thể đang canh chừng điều gì. Vị còn lại thì ở dưới giá y của phu nhân đang không ngừng lau đi vết máu. Họ đang cố hết sức để giúp Song phu nhân hạ sinh hài tử.Thần sắc phu nhân vô cùng xấu, khuôn mặt xinh đẹp giờ trở nên trắng bệch, từng cơ gân đều nổi lên rõ có thể thấy lần này hạ sinh nhi tử của nàng vô cùng thống khổ. Một tiếng hét xé vang bầu không khí hiu quạnh đối lập với đêm trăng thanh tịnh bên ngoài. Song phu nhân đã hạ sinh đứa trẻ thành công, vị cung nữ sau khi lau dọn vết máu nơi vừa hạ sinh thì liền bế đứa bé lên ẵm. Tiếng khóc to khoẻ của trẻ con bắt đầu vang vọng cả một sơn động. Trên mặt hiện lên nụ cười trìu mến vừa bế vừa nói với Song phu nhân:

" Là một nữ nhi thưa phu nhân"

Tuyết Nghiên mắt mơ màng nhìn về phía hài tử mới chào đời của mình, dường như nàng đã thấm mệt sau trận lâm bồn vừa rồi. Đáy mắt hiện lên ý cười ấm áp, đôi môi run rẩy hướng về phía cung nữ chậm rãi nói:

" Hãy để con bé lại gần ta một chút, ta muốn ngắm nhìn con của mình"

Khoảng khắc ánh mắt Tuyết Nghiên nhìn hài nhi mới chào đời không gian như ngưng đọng lại phút giây hạnh phúc. Hài nhi được bọc trong tấm vải thêu điểm xuyến hoa văn bỉ ngạn đang mở to mắt long lanh nhìn về phía mẫu thân của mình. Khoảng khắc ấm áp đó tưởng chừng kéo dài thêm chút nữa thì lại bị xé ngang bởi tiếng đầy lo âu của người cung nữ còn lại

" Phu nhân, không ổn rồi chúng ta dường như đã bị phát hiện, tiếng khóc của tiểu thư đang dẫn dụ bọn yêu quái đến sơn động này. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây"

Vừa nói người cung nữ vừa nhanh tay thu gọn vải thừa vật dụng để chuẩn bị chạy thoát, vị cung nữ còn lại cũng mau chóng mặc lại y phục cho phu nhân, dọn dẹp hậu trường và Tuyết Nghiên ôm đứa bé đi ra cửa sau sơn động. Tình huống vô cùng cấp bách, ba người cùng nhau bỏ chạy trước sự truy đuổi của đám quái hung ác.

Nay là ngày trăng tròn ngày dự sinh của Song phu nhân cũng là tròn đủ tháng Song Dạ Thần chiến đấu nơi cửa ải chiến trường hà khắc. Thời điểm bấy giờ thế giới hỗn độn chưa được ổn định trật tự, yêu ma quỷ quái tung hoành khắp nơi. Nhân khí thấp vô cùng dân chúng hoang tàn , tam đại giới hỗn loạn cảnh tượng bi ai thương cảm cùng cực. Vì thế Thiên giới nơi tập hợp những bậc cao nhân thiên phú hơn người, sở hữu sức mạnh to lớn đủ trừ tà diệt ác đã hội tụ lại cùng nhau bàn ra kế sách chống phó đám yêu quái ở mọi nơi. Song Dạ Thần vốn là chiến thần sở hữu sức mạnh hỗn độn mạnh nhất thời điểm bấy giờ, ngài đã tiên phong đấu tranh diệt quái để đem lại trật tự ổn định. Nhưng người đâu ngờ được rằng gia quyến ở nhà lại gặp trắc trở khó khăn khi bị đám quái tổng tấn công. Gần đến ngày hạ sinh hài tử, Tuyết Nghiên dường như bị phong ấn sức mạnh của mình. Vốn là một Thần nữ thiên nhiên cai quản vạn vật thực thể thế gian nhưng lại yếu ớt trong chính ngày quan trọng của một người mẫu thân.

Để việc hạ sinh thuận lợi, Tuyết Nghiên đã cùng hai cung nữ thân cận quay trở lại núi Nhã nơi nàng sinh ra và lớn lên để hấp thụ tinh khí đất trời hội tụ, dễ dàng hơn cho việc sinh nở. Kết giới Song gia vô cùng mạnh mẽ, không vật thể hay đòn tấn công ma thuật nào có thể xuyên qua phá vỡ được. Vì vậy Tuyết Nghiên đã an tâm để lại đại tiểu thư Song gia Song Liễu Băng khi đó mới được một tuổi ở lại cung môn.

" Phu nhân xin người hãy chạy hướng này, nô tỳ sẽ chạy hướng đối diện để đánh lạc hướng chúng, nô tỳ còn chút ma pháp vẫn đủ để hạ gục chúng " Ánh mắt đầy kiên định của người cung nữ thân cận kia toát lên, cô ta nhìn thẳng vào mắt phu nhân như thể muốn nói hãy tin tưởng tôi.

Tuyết Nghiên có vẻ do dự một hồi, ánh mắt không nỡ nhìn về phía người cung nữ, giọng nói yếu ớt cất lên

" A Thao, người hãy bình an quay về nhé "

Nói rồi ba người chia làm hai hướng tháo chạy. Trên đường tháo chạy tuy đã bị hạn chế sức mạnh nhưng thiên nhiên xung quanh vẫn cảm nhận được linh lực của chủ nhân chúng. Những nhánh cây rẽ đường chỉ hướng cho cô chạy, mặt đất trở nên mềm mại hơn cho cô đi và ánh trăng như soi sáng hơn những bước chạy của cô. Chạy trốn được một lúc có vẻ đám quái không đuổi theo cô nữa nên hai người liền thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống một gò đất mịn rồi vuốt ve an ủi con nín khóc. Trong lúc người cung nữ kia canh chừng ở ngoài thì bên trong là Song phu nhân đang cho đứa bé ăn sữa mẹ. Nhìn đứa con bụ bẫm đáng yêu đang ngon miệng ăn sữa, ánh mắt người mẹ không khỏi ánh lên tầng sương mỏng.

" Thật có lỗi với con tiểu hài tử của ta. Ah phải rồi hình như ta chưa đặt tên cho con" Nụ cười và ánh mắt Song Phu nhân vô cùng trầm ấm, đôi ngài lấp lánh hơi nhíu lại đăm chiêu suy nghĩ một cái tên phù hợp. Cô vừa vỗ nhẹ lưng đứa trẻ vừa ngắm nhìn chăm chú tấm vải đang bọc đứa bé

" Hoa Thanh..../vuốt ve má nhìn con trìu mến/.. thế nào con thích cái tên mẫu thân đặt chứ"

" Hoa trong Bỉ Ngạn hoa, Thanh trong Băng Thanh Ngọc Khiết. Con gái ta được sinh ra giữa không gian rừng thiêng Nhã sơn này.../ dừng một lúc nở nụ cười/.. vậy chắc con sẽ mang sức mạnh yếu tố Mộc rồi"

" Ah Song Hoa Thanh, mẫu thân yêu con"

Tiếng cười tràn ngập hạnh phúc vang lên từ tốn, Tuyết Nghiên ôm đứa trẻ rồi lại ru bài hát ru để con chìm vào giấc ngủ.

Sau một hồi chờ đợi, A Thao đánh lạc hướng đám quái đã quay trở về chỗ chủ nhân. Nét mặt hài hoà mang theo ít đồ ăn trái cây và nước, Tuyết Nghiên thấy cung nữ mình bình an quay về liền cảm thấy an lòng. Có vẻ như Nhã sơn đã giúp cô ngăn chặn đám quái tiến vào sâu hơn, giờ đã hạ sinh hài tử thành công cô thật mau chóng muốn báo cho vị phu quân vẫn đang miệt mài đánh trận ngoài kia biết tin vui này.

Tuyết Nghiên ôm Hoa Thanh đi ra gần cửa hang động ngước nhìn ánh trăng sáng trên cao. Miệng không ngừng hát những âm thanh trong trẻo êm tai, đôi tay thon ôm trọn đứa bé vỗ về. Đột nhiên một cơn đau dữ dội xuất hiện nơi bụng mới sinh của Tuyết Nghiên. Cô không kiềm chế được cảm xúc mà kêu lên tiếng la đau đớn, một tay bế Hoa Thanh, tay còn lại ôm lấy bụng gắt gao và đôi chân dần khuỵu xuống. Hai cung nữ thấy vậy liền hốt hoảng chạy lại dìu cô nằm xuống, một người ôm đứa trẻ còn người kia thì ra sức hỏi han trấn an tĩnh mạch cho cô. Những cơn đau dữ dội kéo đến liên tục không ngừng, khuôn mặt kiều diễm dần trở nên nhăn nhó thiếu huyết sắc.

" Bụng ta rốt cuộc sao lại đau như vầy.. Agrh...."

Huyết đỏ chạy chậm rãi thấm vào giá y của cô, cảnh tưởng thấy mà đau xót. Hai người cung nữ kia liền hốt hoảng trước sự việc xảy ra và loay hoay tìm cách ngưng huyết chảy. Chật vật đau đớn một hồi, Tuyết Nghiên dường như sắp mất hết sức và ngất lịm đi thì một tiếng khóc vang trời lại được cất lên.

" Oe oe..... Oee" Là tiếng khóc của một đứa trẻ mới chào đời. Hai vị cung nữ đỡ đẻ chứng kiến điều này cũng hãi hùng một phen. Mang thai đôi lại còn là song nữ thai là một điềm gở. Bàng hoàng một hồi, họ cũng mau chóng dọn dẹp, cuốn đứa trẻ vào một tấm vải da dệt từ hoa mây và đem lại gần Tuyết Nghiên để đứa bé dựa hơi mẹ.

Nghe tiếng khóc của trẻ nhỏ, trong vô thức Tuyết Nghiên trong mơ hồ mơ thấy cảnh lần đầu tiên cô hạ sinh đại tiểu thư Song Liễu Băng. Lúc đó ánh nhìn cô mơ hồ thấy phu quân vui sướng ôm nữ nhi trong lòng, miệng không ngừng khen cô làm rất tốt và cảm ơn cô rất nhiều. Sau vài giây mộng hồi thì Tuyết Nghiên tỉnh lại sau cơn đau, cô cảm giác có thứ gì đó đè lên lồng ngực mềm mại của mình, vô thức đưa tay lên vuốt ve. Cứ nghĩ đó là nhi nữ Hoa Thanh nhưng cảm giác đem lại khác xa với cô tưởng tượng. Thân hình em bé nhỏ hơn, làn da còn dính nhớp dịch nhầy sau khi sinh và đặc biệt vô cùng ngoan khi nằm lên ngực cô.

Ôm đứa bé trong lòng và nhìn hai người hầu thân cận bên cạnh, cô ngầm hiểu ra là mình đã hạ sinh song thai. Thậm chí còn là song thai nữ nhi, trước giờ ở tam đại giới này luôn luân truyền tin mang thai kép luôn là điềm xấu tai hại.

Ánh mắt người mẹ lo âu nhìn đứa bé đang ngủ ngoan trong vòng tay của mình, liền vô thức dâng trào hai tầng sương nơi đôi mắt. Không nhịn được liền đặt lên trán đứa bé một nụ hôn ban phước

" Hài nhi bé bỏng của mẫu thân, từ giờ ta sẽ ban phước và luôn che chở cho con. Tên của con sẽ là Ngọc Cầm "

Hai đứa bé Hoa Thanh và Ngọc Cầm sinh cách nhau một canh giờ đã trở thành hai tỷ muội song sinh độc nhất của đại gia tộc họ Song. Họ cùng nhau lớn lên cùng nhau học gia môn võ thuật và ma pháp. Không một ai biết về sự tồn tại của cặp song sinh này và hai vị tiểu thư dần lớn lên với tình yêu thương của nhị vị phụ mẫu cùng tỷ đệ ruột thịt.

Bạn đang đọc Chiến Song Gia Tộc sáng tác bởi ThuyDung1109
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuyDung1109
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.