Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

9 :đại Trưởng Lão

1587 chữ

Diệp Tịnh Vũ trên lôi đài tả xung hữu đột căn bản không để cho Tần Minh Long có cơ hội áp sát, Tần Minh Long vốn cho rằng với thực lực võ sĩ của mình muốn tiêu diệt tên gia hỏa Diệp Tịnh Vũ là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng không nghĩ rằng tên này lại giống như Tiểu Cường () đánh không chết. Hơn nữa càng đánh càng mạnh tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, thậm chí bản thân còn có chút không theo kịp tiết tấu của hắn. () Tiểu Cường: tên con gián Từ khi bắt đầu tỉ thí đến lúc này đã qua một khắc rồi, dưới đài cũng vang lên từng trận la ó, cười nhạo Tần Minh Long vô năng, ngay cả một tên tiểu tử không có chút chân khí mà lâu như vậy vẫn chưa thu thập được, còn có thể xem là đệ tử Bạch Vân sơn trang sao?

Nghe thấy từng trận la ó dưới đài, lại nhìn Diệp Tịnh Vũ đang múa may trước mặt mình, Tần Minh Long lúc này đã nổi trận lôi đình rồi, nếu như không thu thập được tên khốn này, có lẽ về sau mình cũng không cần ở lại Bạch Vân sơn trang làm tên ngốc nữa…. - Tiểu tử, tất cả đều là do ngươi chọc tức ta, chịu chết đi, Liệt Thạch quyền…..

Tần Minh Long trong lòng tức giận, không nương tay nữa, quát to một tiếng, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, trong nháy mắt đã ngưng tụ về phía tay phải. Thân thể đột nhiên vọt về phía trước, bàn chân dẫm trên sàn vang lên từng trận răng rắc, khiến cho sàn đấu lần lượt bị dẫm nát.

Lực lượng kinh khủng bộc phát toàn diện khiến cho tốc độ của Tần Minh Long không chỉ gấp đôi, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, hung hăng giáng một quyền vào ngực hắn.

Đây chỉ là một trong những chiêu thức võ công cơ bản của Bạch Vân sơn trang nhưng nếu muốn đối phó với một kẻ không biết võ công thì quả thực không khác gì giết gà dùng đao mổ trâu, hơn nữa Tần Minh Long biết Diệp Tịnh Vũ tốc độ rất nhanh nên còn chuẩn bị một đợt sát chiêu liên hoàn nữa.

Dưới đài, mọi người nhìn thấy Tần Minh Long bắt đầu tức giận sử dụng công phu ẩn tàng thì liền ầm ĩ lên.

Tần Ngọc Đình lại càng ra vẻ nên sớm làm như vậy, Tần Viêm thì vẫn cười nhạt như cũ, dường như mọi chuyện đều không khiến hắn quan tâm. Còn lão già bên cạnh Tần Viêm thì lại trầm tư, dường như đang nghĩ xem Diệp Tịnh Vũ sẽ né tránh chiêu này như thế nào.

Thế nhưng Diệp Tịnh Vũ lại làm một chuyện khiến tất cả mọi người không thể tưởng tượng được, hắn cũng nắm chặt quyền, bước lên trước một bước, đánh thẳng vào nắm đấm của Tần Minh Long.

Hắn muốn tự sát ư?

Gần như cùng một lúc, ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu mọi người. Ngay cả lão già kia cũng kinh ngạc sửng sốt trước hành động của Diệp Tịnh Vũ.

Một võ sĩ có chân khí sung túc trong cơ thể, một võ sĩ tùy thời đều có thể đột phá cảnh giới võ sĩ trở thành võ sư một khí thúc dục toàn bộ chân khí thì lực phá hoại cường đại như thế nào? Đừng nói là một tảng đá xanh mà ngay cả cương thiết cũng chưa chắc ngăn chặn được một kích toàn lực này, vậy mà một kẻ không có chút chân khí nào như Diệp Tịnh Vũ lại muốn dùng lực lượng đơn thuần để chống cự, đây không phải là tìm chết thì là gì?

Trong mắt rất nhiều người thì Diệp Tịnh Vũ lúc này đã là người chết. Liệt Thạch quyền đủ khả năng khai sơn phá thạch, một quyền đó con người làm sao có thể ngăn cản? ]

- Ầm……

Một tiếng trầm đục vang lên, một quyền của Diệp Tịnh Vũ hung hăng nện lên nắm đấm của Tần Minh Long.

- Rắc…

Một tiếng rắc giòn giã vang lên. Nắm đấm tưởng chừng như không gì không thể công phá của Tần Minh Long vỡ vụn, lộ ra đầu xương trắng hếu, toàn bộ cánh tay như mất hết sự sống, cứ như vậy buông thõng xuống….

Tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp sau đó cả kinh, sau đó nữa là vẻ mặt không thể tưởng tượng, phảng phất như vừa nhìn thấy quỷ vậy.

Một kẻ sử dụng lực lượng đơn thuần có thể chính diện đánh bại một người sắp đạt đến cảnh giới võ sư ư? Điều này làm sao có thể xảy ra?

Diệp Tịnh Vũ một quyền đánh nát xương Tần Minh Long cũng cảm thấy đau đớn không chịu nổi, ngay lập tức một cổ năng lượng kỳ lạ xông vào cơ thể, không ngừng tàn phá xương cốt và nhục thân yếu ớt của mình. Đúng lúc này từ năng lượng tràng của Anh phách ở Hải Để luân bỗng tràn ra một dòng năng lượng ấm áp, không ngừng triệt tiêu đi chỗ chân khí đó, gần như ngay lập tức cảm giác đau đớn liền biến mất không còn chút dấu vết.

Đưa mắt nhìn cánh tay buông thỏng của Tần Minh Long bị mình đánh gãy, Diệp Tịnh Vũ trong đầu bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh bọn chúng khi dễ mình ngày hôm đó, nghĩ đến tình cảnh bị đánh không còn sức hoàn thủ, còn bị nhổ nước bọt vào mặt, tràng cảnh làm nhục bản thân như vậy khiến một cổ tức giận dâng trào mãnh liệt trong lòng Diệp Tịnh Vũ. - Vụt….

Diệp Tịnh Vũ lại một lần nữa tung ra một đòn vô cùng đơn giản, không chút màu mè, cũng không chút đặc sắc. Chỉ có điều một quyền đơn giản này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn, mạnh mẽ giáng lên ngực Tần Minh Long vẫn đang còn sửng sờ, khiến thân thể của hắn bị đánh văng ra ngoài.

Máu tươi phun ra xối xả, nếu không phải chân khí trong cơ thể hắn tự động bảo vệ thì một quyền nặng hơn ngàn cân này của Diệp Tịnh Vũ đã khiến cho ngực của hắn bị lõm vào rồi, cho dù không kinh khủng như thế, nhưng bị lực lượng như vậy nện vào vẫn khiến cho vài cái xương ngực của hắn gãy nát.

Thân thể nặng nề rơi xuống đất, lại phun thêm một ngụm máu tươi, mơ hồ trong đó còn lẫn vài mảnh nội tạng nho nhỏ….

Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn không biết từ lúc nào đã biến thành một loại sợ hãi sâu sắc.

- Chịu chết đi….

Diệp Tịnh Vũ quát to một tiếng, thân thể đột nhiên xông về phía trước, cả người ở trên không trung hung hăng đạp xuống Tần Minh Long.

- Bịch….

Một tiếng vang lên……

Một cước nặng nề của Diệp Tịnh Vũ dẫm lên ngực Tần Minh Long, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, xương ngực của Tần Minh Long đã bị dẫm nát hoàn toàn, máu tươi trong miệng phun ra như suối, mắt của hắn như muốn lồi ra, ngoài sự hoảng sợ cực độ còn có cả tuyệt vọng…..

Mà đồng tử của hắn càng lúc càng giãn ra, chỉ còn thân thể không ngừng co quắp…..

Mọi người đều ngẩn ra, bọn họ thực sự không nghĩ rằng kết quả lại như vậy.

Mọi người há hốc mồm, không biết nên nói gì, hiện trường vốn đang náo nhiệt lại bị sự im lặng đáng sợ bao trùm, ngay cả cây kim rơi trên mặt đất e rằng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Diệp Tịnh Vũ toàn thân giống như ma thần đang đứng ở kia, ánh mắt lạnh như băng quét về phía dưới đài, ngay lập tức không có người nào dám nhìn vào mắt hắn.

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù hắn là không phải là con cái nhà giàu, nhưng cũng chưa bao giờ chịu thiệt, có bao giờ bị người ta quần âu? Có bao giờ bị người ta cỡi lên đầu? Có bao giờ bị người ta phun nước bọt lên mặt? Vậy mà khi đến thế giới này, chỉ muốn sống một cuộc sống sa ngã, không ngờ khi vừa đến đây, lần đầu tiên lại chịu đãi ngộ như vậy, hắn làm sao có thể nhịn được.

Trong khoảng khắc này toàn thân hắn toát ra vẻ lãnh ngạo vốn có…. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu phạm vào ta, ắt sẽ phải chết!

Diệp Tịnh Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Ngọc Đình ở phía xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không biết tại sao lại toát ra một tia sợ hãi….

Mà lão già bên cạnh nàng cũng nhàn nhạt nói một câu:

- Tốt lắm, ta sẽ thu hắn làm đồ đệ kế tục….

Khuôn mặt Tần Viêm vĩnh viễn không thay đổi đã có chút động dung, mà sự sợ hãi của Tần Ngọc Đình lúc này lại càng đậm hơn….

Bạn đang đọc Chiến Hồn Thần Tôn của Vẫn Lạc Tinh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.