Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Đường Tiếu

Phiên bản Dịch · 1811 chữ

,,

.,!

“Tô Vũ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Thanh âm quen thuộc bên tai Tô Vũ vang lên, thấy mặt Đường Tiếu kinh ngạc đứng cách đó không xa nhìn Tô Vũ , sau lưng hắn còn hai tên tạp dịch đi theo , hai tay đều cầm theo không ít đồ vật, nhìn bộ dáng bọn hắn muốn đến Lạnh Thành mua sắm đồ vật cho Quận Vương Phủ .

Đường Tiếu đến gần sau hỏi.

“Dựa theo lời ngươi từng nói có công việc tốt chẳng lẽ là cái này hay sao?.

“Vâng, ta rất ưa thích công việc này.” Tô Vũ gật đầu, Tô Vũ nói xin lỗi : “Thật xin lỗi,đã hại ngươi xuống chức.”

Đường Tiếu tuy là ngoại công tầng bốn , căn bản không thể làm công việc đi mua sắm đồ lặt vặt thế này đó , nhất định là do hôm qua vì chính mình ra mặt , đánh nhau với Trần Lãng nên mới bị giáng chức.

“Ưa thích công việc này?” Đường Tiếu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chỉ bán những thứ thóc gạo này?”

Ngũ Châu đại lục võ giả đều có truyền thừa, muốn thu hoạch được phương pháp tu luyện võ đạo chỉ có thể gia nhập các gia tộc mới có được, ngoại trừ người có số mệnh may mắn nghịch thiên, cho nên gia nhập vào gia tộc là lựa chọn sáng suốt nhất, như dựa lưng vào đại thụ to lớn hóng mát, ở gia tộc chí ít cơm áo không lo, nếu như thiên phú cao, võ đạo có thành tựu, cũng có thể sáng tạo ra một mảnh bầu trời mới.

Hiện tại Tô Vũ thế mà từ bỏ việc làm tại Quận Vương phủ công đi bán thóc gạo, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Đường Tiếu tuyệt đối không tin tưởng.

“Những thứ thóc gạo này không giống như ngưoi nghĩ .” Tô Vũ bình tĩnh nói ra, hắn có hệ thống là ngón tay vàng của hắn , khác người không thể biết được , hắn không có chút nào hoảng hốt.

“Đường Tiếu ca, ngươi làm gì quản hắn, hắn nhất định bị đả kích mới điên như vậy.” sua lưng Đường Tiếu, một vị tạp dịch nói ra, hắn dáng người nhỏ gầy, trên lưng lại cõng một con lợn, đầu heo kia thể tích hoàn toàn vượt qua thân thể hắn, lúc này miễn cưỡng đem đầu duỗi ra, nhìn cực kỳ buồn cười.

Đường Tiếu thở dài một hơi, “Tô Vũ, người ưa thích Công Chúa trong Quận Phủ quá nhiều, bên trong không thiếu thanh niên tài giỏi , sự kiện kia ngươi cần gì phải để ở trong lòng?”

Quận Vương chỉ có một đưa con gái duy nhất , được xưng là Quận Công Chúa, Tô Vũ trong lúc vô tình gặp qua Quận Công Chúa, lập tức kinh động như gặp thiên nhân, đem Quận Công Chúa thờ phụng như nữ thần của mình , có điều thân là tạp dịch Quận Vương phủ , hắn tự hiểu lấy thân phận, nhưng vẫn ưa thích vụng trộm ngắm nhìn.

Cho đến khi một tháng trước, Tô Vũ xuyên việt đến, chậm rãi ăn mòn linh hồn hắn, có thể hắn biết mình không còn sống bao lâu nữa , thế mà lấy hết dũng khí làm một câu thơ, còn ghi chú rõ tên của mình để bày tỏ tình cảm đối Quận Công Chúa, vấn đề này lập tức bị truyền ra, tất cả mọi người châm chọc khiêu khích, một tên tạp dịch thế mà dám vọng tưởng thổ lộ tình cảm với Quận Công Chúa, chuyện này xuất hiện là một chuyện cưòi nhất thiên hạ.

Thậm chí có một số ít người trong quận vương phủ tìm Tô Vũ gây phiền phức, một số người có hâm mộ cùng tình cảm với Quận Công Chúa lấy việc tra tấn hành hạ Tô Vũ làm niềm vui , Tô Vũ xin nghĩ công việc, trong mắt người ngoài nhận xét , tự nhiên nghĩ hắn không chịu nổi nhục này mà trốn tránh.

“Yên tâm đi, sự kiện kia ta đã sớm không để trong lòng.” Tô Vũ thành thật nói, hắn làm người hai đời, loại chuyện này đối với hắn ảnh hưởng cũng không lớn, mà lại ở kiếp trước, hắn cũng không thèm để ý tới người khác nhìn mình thế nào.

“Tính toán một chút, ngươi bây giờ đã lựa chọn đi đường này, vậy ta cũng không khuyên giải ngươi.” Đường Tiếu cười nói, hiện tại chuyện này ván đã đóng thuyền, nói cái gì đều muộn, “Những hạt gạo này ngươi muốn bán ra sao?”

“Yên tâm, đây tuyệt đối là gạo tốt, chỉ là có chút...”

“Là gạo tốt thì ok, ẩm thực ở Quận Vương không thể làm cho có , nếu quả thật để cho Quận Vương phủ hài lòng, về sau ta đến chỗ ngươi mua hàng!”

Vốn Tô Vũ muốn nói những thứ gạo này rất đắt, nhưng lại bị Đường Tiếu trực tiếp cắt ngang, bất đắc dĩ đem lời nuốt xuống.

“Việc làm ăn của Huynh đệ ta tự nhiên ta muốn giúp đỡ , những thứ này gạo ta mua hết !” Đường Tiếu vung tay lên, xa hoa nói, “bao nhiêu tiền?”

“Ách... Một cân gạo một trung phẩm Linh Thạch, nơi này tổng cộng 20 cân, 20 mai trung phẩm Linh Thạch.” Tô Vũ nói ra.

“Tô Vũ, tiểu tử nhà ngươi có phải nói nhầm hay không , bao nhiêu?” Đường Tiếu khó có thể tin hỏi lại , hắn tự nhiên nghe được rõ ràng, nhưng là nghe vào trong tai lại làm cho hắn không thể tin được.

“20 mai trung phẩm Linh Thạch.”

Cái này sắc mặt Đường Tiếu có chút khó coi, nghĩ không ra Tô Vũ muốn làm kẻ gian thương , hơn nữa còn muốn đoạt tiền huynh đệ , giá tiền này cao hơn giá thị trường trọn vẹn gấp hai mươi lần, đây là ngươi muốn mượn tình nghĩa huynh đệ lừa tiền ta hay sao?

Nếu như giá cả chỉ cao gấp hai, còn có thể tiếp nhận, dù sao Quận Vương phủ sai hắn đi mua sắm nên nhân cơ hội này hắn cũng muốn giúp Tô Vũ một ít , chỉ là gấp mười lần, thật sự là quá bất hợp lí.

“Tô Vũ, ngươi xem đây là huynh đệ Đường Tiếu của ngươi à , các ngươi mặc dù là huynh đệ, nhưng mà ngươi cũng quá đáng!” Vị mang theo đầu heo kia lần nữa đưa đầu ra nói , khóe môi nhếch lên cười lạnh, tiểu tử này thật đúng là không biết sống chết, tuy hắn rời khỏi Quận Vương phủ, nhưng dù gì Đường Tiếu cũng là huynh đệ kẻ đã giúp đỡ hắn, hiện tại thế mà giờ muốn lừa tiền huynh đệ mình, thật là kẻ ngu mà.

“Được! Không cần phải nói nhiều , trả thù lao!” Đường Tiếu thanh âm có chút tức giận.

“Nhưng mà...”

“Ngươi phụ trách trả thù lao là được,về phần số tiền kia lão tử sẽ trả lại sau!” Đường Tiếu cả giận nói, hiển nhiên bị hành động của Tô Vũ làm hắn có chút tức giận.

“Tô Vũ, ngươi...” Đường Tiếu nhìn Tô Vũ, muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi, quay người mang theo hai người rời đi.

Tính toán, biết người biết mặt không biết lòng, nghĩ không ra Tô Vũ đã biến thành kẻ xấu thế này , đã chính mình vừa mới nói muốn mua lại, hiện tại cũng không thể đổi ý, số tiền này coi như vì tình nghĩa huynh đệ mà giúp đỡ đi.

Tô Vũ nhìn sắc mặt Đường Tiếu liền biết hắn khẳng định không hài lòng giá tiền này, nhưng bây giờ hắn cần tiền gấp , mà lại hắn tin tưởng một khi Đường Tiếu sử dụng thóc gạo này, nhất định sẽ hiểu rõ giá trị cái thóc gạo mà hắn mua được, hắn thậm chí nghĩ đến chờ thóc gạo mình bán nổi tiếng lên , giá cả còn lại tăng nữa.

Thu 20 mai trung phẩm Linh Thạch, Tô Vũ nhìn màn hình nhân vật kim tệ trực tiếp biến thành hai ngàn, nói cách khác, một cái hạ phẩm Linh Thạch tương đương với một kim tệ.

“Kiểm tra kí chủ có được danh thu kim tệ , tự động khấu trừ ký sổ một kim tệ.”

Tô Vũ trợn mắt một cái, hệ thống này thật đúng là thấy tiền mắt liền sáng, một kim tệ cứ vậy mà mất.

Ấn mở cột tạp vật trong cửa hàng , Tô Vũ liếc nhìn xem có cái giường nào tốt để mua , hôm qua hắn phải ngủ một đêm ở sàn nhà , tâm lý muốn mua giường , hiện tại có tiền tự nhiên muốn giải quyết vấn đề sức khỏe ngủ cái đã.

Theo ấn mở hạng mục giường , Tô Vũ cuối cùng biết được hệ thống này thật toàn năng , riêng cái hạng mục giường này làm hắn hoa hết cả mắt , nhìn xem phân loại giường xem , giường ngủ giành cho một người nằm , giườbg một người nằm là giường nhỏ , hai người giường lớn, ba người giường lớn hơn...

Giuong cao cấp : Gường Simmons,giường Thiên Tàm Ti , giường Hồng Linh Mộc ...

Thậm chí còn có giường hình nước, có giường độc nữa là người song tu ...

Giường cấp bậc càng cao, giá cả càng quý, nhìn giá cả cao ngất ngưỡng tâm tình vui sướng khi có được 2000 kim tệ thật ra con 1999 kim tệ mà thôi, giờ Tô Vũ cảm thấy mình từ kẻ giàu có thành kẻ nghèo trong nháy mắt.

Cuối cùng, hắn mua cho mình một cái giường cấp một, cộng thêm phụ kiện gối chăn nệm , tốn hao hết 500 kim tệ.

Tiếp theo, dứt khoát đã đi mua sắm , phải mua cho đã , đem bếp lò, cái bàn các dụgn cụ trrong nhà mua cho đầy đủ , đương nhiên chỉ có thể mua được hàng bình thường, mua sắm một tí , trong nháy mắt hắn lại bay mất 500 kim tệ , hiện tại hắn chín trăm chín mươi chín kim tệ .

Cuối cùng ta cũng có một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi à.

Hắn hiện tại cảm nhận được câu nói của Ngọc trinh , không có tiền có cạp đất mà ăn! Hệ thống này quả thực chính là vì tiền mà sinh ra! Không biết là họa hay phúc nữa.

Bạn đang đọc Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương của Mộc Hạ Trĩ Thủy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KasThiếuGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.