Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Thể Đan

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.

    Chợ đã bị các đại gia tộc chiếm giữ, có thể ngươi không tin, nhưng thứ họ chờ đợi chỉ là một người bán gạo, và điều càng khó tin hơn là họ nhất định phải thất vọng, bởi vì người bán gạo này hôm nay thả bồ câu bọn hắn.

    Lúc này Tô Vũ cũng không biết mình vô ý thả bồ câu nhiều đại gia tộc như vậy, bây giờ hắn đã xuống đất bắt đầu xới đất, còn Triệu lão thì nằm trên chiếc ghế tựa cách đó không xa, đung đưa như một chiếc nôi , Triệu lão vừa đung đưa qua lại vừa đắc ý nhìn Tô Vũ, cảm giác thoải mái khó tả.

    "Tiểu tử, sư phụ ngươi quả nhiên là Thần cấp cường giả, ngươi thật biết hưởng thụ a." Triệu lão cảm khái nói, bất luận là đồ ăn, vẫn là đồ vật bây giờ hắn sử dụng, hắn tự nhiên đều cho là "Thần cấp sư phụ" của Tô Vũ kiệt tác, người có thể phá vỡ nhận thức của Thánh giả, ngoại trừ Thần cấp cường giả thì không thể là ai khác. Triệu lão nghĩ.

    Cắt, đúng là không thấy qua việc đời ta còn chưa mua ghế dựa xoa bóp a, đó mới là hưởng thụ thực sự, Tô Vũ trợn tròn mắt, vốn dĩ hắn mua chiếc ghế tựa này cho mình, không ngờ Triệu lão trực tiếp mê nó, tất nhiên đã tiếp quản.

    “Sao, không tin sao?” Triệu lão cười nhìn Tô Vũ, “Quên đi, ngươi là hậu bối, ta không thể lợi dụng ngươi, dù sao ngươi cũng là Đại Vương, tố chất thân thể không được quá tệ, liền cho ngươi một viên tôi thể đan. "

    Tôi Thể Đan, cái tên này Tô Vũ cũng không xa lạ gì, nó có tác dụng luyện hóa tạp chất trong cơ thể, là thứ mà bất cứ người nào mới bắt đầu con đường võ đạo đều mơ ước, tuy rằng chỉ là đan dược cấp một, nhưng lại trân quý vô cùng. Độ trân quý có thể so với đan dược cấp hai, toàn bộ Đông Châu quận cũng không nhiều lắm.

    Triệu lão thật xứng là Đan Thánh, hắn cầm loại đan dược này trong tay, vừa nói liền cho đi.

    Tô Vũ nhìn Triệu lão trong tay hắc đan, vừa định nói chuyện, đan dược liền hóa thành một đạo tàn ảnh, trực tiếp chui vào Tô Vũ trong miệng.

    "Đinh --"

    "Thể chất + 5"

    Hệ thống nhắc nhở làm Tô Vũ nhíu nhíu mày, không khỏi cười toe toét, kiếm bộn!

    "Hả? Tiểu tử, ngươi từng uống loại đan dược này sao?" Triệu lão nhìn chằm chằm Tô Vũ hồi lâu, không khỏi hỏi.

     "KHÔNG."

    "Không thể nào! Sau khi uống Tôi Thể đan về sau, thân thể làm sao sẽ không có phản ứng gì, ít nhất cũng phải thải ra một ít tạp chất đi." Triệu lão đi lòng vòng xung quanh Tô Vũ, cau mày nói, "Kỳ quái. . . "

    "Còn có, ta rõ ràng cảm giác được, thân thể của ngươi trong khoảng thời gian ngắn cường đại rất nhiều. . . "

    Nghe Triệu lão nói như vậy, Tô Vũ lập tức minh bạch nguyên nhân, nhất định là hệ thống bỏ qua giai đoạn trung gian, trực tiếp chuyển hóa dược lực, thật sự là đơn giản thô bạo.

    “Triệu lão, ngươi là lừa bịp ta sao?” Tô Vũ hồ nghi nhìn Triệu lão, vô lương trả đũa.

    "Cái gì? ! Ta đường đường Đan Thánh, ta sẽ hãm hại ngươi, tiểu tử này, đan dược này là ta luyện chế, ngươi cho rằng có thể là giả sao?" Triệu lão tựa hồ bị cực lớn sỉ nhục, cả khuôn mặt già nua biến thành màu đỏ gan lợn, ước gì có thể tát chết Tô Vũ.

    “Tô đại ca, sư phụ, đến giờ ăn cháo rồi.” Mộ Tiểu Tiểu đúng lúc xuất hiện, trên đường về ăn cháo đã “bí mật” nhét cho Tô Vũ một lọ đan dược, sau đó khẽ nói: "Tô đại ca, nơi này có ba viên Tôi Thể đan, ngươi dùng trước đi, nếu không đủ ta đi chỗ sư phụ xin."

    Triệu lão đi phía trước thân hình khẽ run rẩy, trong lòng rưng rưng, ​​nếu như ba viên Tôi Thể Đan này lưu hành ở Đông Châu quận, không biết sẽ dẫn đến chấn động cỡ nào...

    Lúc này, cách đỉnh núi không xa, hai thanh âm dần dần tới gần Đại Vương Sơn.

    “Tỷ tỷ, ngươi xác định đây là Đại Vương Sơn?” Bạch Tiểu Long không ngừng nhìn quanh hỏi.

    Dọc đường đi, ngọn núi này không có gì ngoài cỏ, so với những ngọn núi khác, rõ ràng hoang vu hơn rất nhiều, nhìn cũng không giống nơi Tô Vũ ở.

    “Vị trí này chính là Tô công tử nói, hẳn là không sai, hơn nữa ngọn núi này cùng những ngọn núi khác không giống nhau, tự nhiên có đặc thù.

    Bạch Tiểu Nhã nói, tiếp tục hướng đỉnh núi đi tới.

    “Tỷ tỷ, nếu đã biết vị trí của Đại Vương Sơn thì đến lúc nào cũng được, sao phải vội vàng đến đây?” Bạch Tiểu Long than thở, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dậy sớm như vậy, trong lòng cũng không khỏi phàn nàn vài câu.

    “Người biết về Đại Vương Sơn cũng không nhiều, hiện tại có rất nhiều gia tộc đang tìm kiếm vị trí chính xác của Đại Vương Sơn, bây giờ chúng ta đến đây, có thể tránh được tai mắt của nhiều người, lại có thể kết giao bằng hữu với Tô công tử , việc này tốt nhất làm càng sớm càng tốt."

    Đang khi nói chuyện, chô ở của Tô Vũ mới dần dần lọt vào trong tầm mắt của bọn họ.

    Tân thủ nhà tuy rằng không lớn, nhưng kiến ​​trúc tác phong rất đặc biệt, tuyệt đối là ngoại giới độc nhất vô nhị, Bạch Tiểu Nhã cùng Bạch Tiểu Long đồng thời thất thần, sững sờ tại chỗ.

    “Tỷ tỷ… ngôi nhà trông hoành tráng quá, xây thế nào vậy?” Bạch Tiểu Long lập tức rũ bỏ cơn buồn ngủ lẩm bẩm một mình, giọng run run, ánh mắt dán chặt vào ngôi nhà, lộ ra vẻ kích động xen lẫn mơ hồ, mong mỏi và nhiều tâm tình phức tạp, nhà mình mặc dù chiếm diện tích rất lớn, nhưng so với nơi này có chút không đủ, hóa ra phòng ở... lại có thể có khí chất như vậy.

    “Nếu được ở trong đó thì tốt biết mấy…” Bạch Tiểu Long khao khát.

    "Tô công tử quả nhiên không phải tầm thường..." Bạch Tiểu Nhã hoàn hồn, trịnh trọng giải thích với Bạch Tiểu Long, "Chờ một chút ngươi nhất định phải cung kính, cho dù có nhìn thấy ai bên trong, cũng phải cố gắng giao hảo , biết không? ?"

    Bạch Tiểu Long gật đầu, không cần Bạch Tiểu Nhã giải thích, riêng ngôi nhà này cũng khiến hắn sinh ra một chút cảm giác kính sợ, không dám tự phụ.

    Cả hai hít một hơi thật sâu vì chấn kinh từng bước đi về phía ngôi nhà.

    Tiến lại gần, bọn họ thấy cách nhà không xa, một mẫu đắt trồng lúa đang ngẩng cao đầu, đung đưa trước gió…

    Đối với Đại Vương Sơn, một mẫu đất rất ít nhưng có thể để cây lúa sinh trưởng như thế này quả là ngoạn mục.

    "Tỷ, cái này... chẳng lẽ là gạo..." Bạch Tiểu Long nuốt nước bọt, hắn nghĩ loại gạo đó dù có bao nhiêu cũng không vượt quá trăm cân, ai có thể nghĩ tới loại gạo này là có thề nhân công trồng trọt ra tới. Mà lại phạm vi này cũng quá rộng, loại nhận thức bị sụp đổ này khiến Bạch Tiểu Long trở tay không kịp.

    Mà bên cạnh mẫu lúa, còn có mấy mẫu đất đã đâm chồi nảy lộc, trong đó rất nhiều còn có cây non, rõ ràng là trồng thứ khác.

    Đại Vương Sơn mạnh cỡ nào mới có thể trồng được loại lúa này, hai người đồng thời suy nghĩ.

    "Gâu gâu—"

    Ba người Tô Vũ còn đang ăn cháo, Mao Mao đột nhiên ngẩng đầu, ngoảnh tai sang một bên, sau đó xông thẳng vào cửa, sủa ầm lên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tô Vũ.

    "Tiểu tử, nơi này có hai vị khách nhân, ngươi mời sao?" Triệu lão bản cũng không có chút nào kinh ngạc, cười nói, sau đó tiếp tục húp cháo...

    Tô Vũ cau mày, ai lại tới Đại Vương Sơn sớm như vậy, tuy rằng ngày hôm qua hắn nói với hắn là từ Đại Vương Sơn tới, nhưng cũng không có nói vị trí cụ thể của Đại Vương Sơn, chung quanh có bao nhiêu ngọn núi, không có khả năng đến sớm như vậy a.

    Người biết vị trí của hắn chỉ có Bạch Tiểu Nhã và Hàn Đại Bằng, chẳng lẽ là bọn họ?

    Tô Vũ ra hiệu cho Mao Mao đừng sủa nữa, bước ra khỏi phòng...

Bạn đang đọc Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương (Bản Dịch) của Mộc Hạ Trĩ Thủy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi unikey124
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.