Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn ở chung phòng với Nhan Như Ngọc số 039

Phiên bản Dịch · 1124 chữ

"Hiệp hội người yêu thích đá quý", Trần Tông biết.

Đó là một hiệp hội đại chúng, có trang web riêng, cũng có phân hội ở các nơi, trên cơ bản chỉ cần đăng ký là có thể gia nhập, số hội viên lớn, xác suất ngọa hổ tàng long cũng cao. Có mấy lần anh đăng bài hỏi qua vấn đề chuyên nghiệp, đều nhận được câu trả lời nhiệt tình và tường tận của cư dân mạng.

Rất rõ ràng, "Hội người đá" này, là đang mượn cái mác của người ta.

……

Trần Tông sau một đêm bị giày vò, xe đi không lâu liền ngủ thiếp đi.

Anh bình thường ngủ rất ngon, cơ hồ không nằm mơ, nhưng lần này ra cửa, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa nhắm mắt lại, lại nằm mơ tiếp.

Trong mơ, cũng nói không rõ ở nơi nào, tóm lại là vừa nhỏ hẹp lại hắc ám, trong bóng tối vẫn như cũ thấm đầy màu vàng óng ánh, mà ở trong cái nơi mà vàng và đen đan xen này, có một đôi mắt già nua xảo trá, vẫn nhìn chằm chằm anh.

Trần Tông bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, thật vất vả mới mở mắt ra, trên trán thấm đầy mồ hôi.

Xe vẫn đang chạy, trời cũng chưa sáng, xem ra anh mới chỉ ngủ được giấc ngắn.

Trần Tông mệt mỏi ngồi thẳng người: "Còn chưa tới hả?”

Cát Bằng lái xe nhàm chán, mừng húm khi có người nói chuyện phiếm: "Sắp rồi, ai à, hiệp hội các anh thật quái lạ, mở đại hội, tại sao không đi Hô Thị, Bao Đầu, đến cái nơi hẻo lánh chỗ chúng tôi này làm gì, món ngon thì chả có, cảnh đẹp cũng không nốt."

Trần Tông cười khổ, anh cũng muốn biết vì sao lắm chứ.

Anh đáp lại cho có lệ: "Chắc nơi này yên tĩnh”.

Cát Bằng có chút đồng tình: "Đúng là yên tĩnh, nhưng cái kiểu yên tĩnh này phải gọi là có cảm giác không tồn tại mới đúng..."

Tiếp theo trong giọng nói không khỏi hâm mộ: "Những hội viên các anh chắc đều là ông chủ lớn...... Hiệp hội đá quý, nghe liền biết có tiền rồi. Tôi hai ngày nay giúp đỡ bố trí hội trường cũng mở rộng tầm mắt. Anh biết không, có một tảng đá lớn, Ái chà, phải lớn như quan tài, hình như tên là 'Đá nhân duyên” gì đó, tám người không khiêng lên nổi cầu thang. Chúng tôi phải điều cần cẩu, cẩu từ cửa sổ vào.

"Trong hội trường lớn có giá trưng bày, đống trân châu kia, sáng đến nỗi có thể nhìn thấy cả bóng người! còn có cái vòng tay phỉ thúy, có người nói với tôi ít nhất 3 triệu! 3 triệu tệ đấy, ở chỗ chúng tôi, đủ mua ba căn biệt thự rồi!

Trần Tông cười cười: "Hiệu ứng danh nhân mà, đó là đồ Từ Hi thái hậu thích”.

Người trong nước yêu ngọc, cái gọi là văn hóa ngọc 8.000 năm không đứt đoạn, từ trước đến nay đều rất quý trọng ngọc, Phỉ Thúy ở thời cổ đại cũng không có thị trường gì, thậm chí từ này, đều là chỉ một loại chim lông xanh mà không phải ngọc thạch. Nhưng đến đời nhà Thanh, Phỉ Thúy bắt đầu được ưa chuộng, nhất là đến đời Từ Hi thái hậu thì càng được cổ vũ, sau đó giá trị Phỉ Thúy trực tiếp tăng vọt, trên thị trường chính thống đã hình thành xu thế áp đảo ngọc Hòa Điền.

Cát Bằng không nghe rõ lời Trần Tông, chỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Hạn hán cũng chết mà ngập lụt thì cũng chết”.

...............

Xe dừng trước một khách sạn.

Không phải khách sạn lớn gì, nhìn mặt tiền trang hoàng, nhiều lắm là 2-3 sao, trên bảng đèn viết mấy chữ to "Khách sạn Kim Bằng", chỗ cao treo một biểu ngữ đỏ thẫm - -

Chúc buổi giao lưu của những người yêu thích đá quý thành công tốt đẹp.

Thật đúng là khiêm tốn, không có tý đặc sắc nào, một chút cũng không làm người khác chú ý.

Một người đàn ông mặt ngựa chừng 40 tuổi canh giữ ở cửa, xe vừa dừng hẳn liền nghênh đón mở cửa, Trần Tông thiếu chút nữa tưởng anh ta là tiếp tân.

“Có phải là Trần Tông không, hoan nghênh hoan nghênh. Tôi là Mã Tu Viễn số hiệu 018- phụ trách công tác tiếp đãi lần này. Chắc đi đường cũng vất vả, để tôi dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi”.

Nhiệt tình như vậy, nghĩ đến thái độ của 039 trước đó, Trần Tông ngược lại có chút không thích ứng, anh khách khí gật đầu.

Nhìn ra được Mã Tu Viễn rất chu đáo, cũng không quên sắp xếp Cát Bằng: "Sắp đến giờ ăn sáng rồi, hay là đi ăn cùng?"

Cát Bằng cũng không khách sáo: "Được, tôi đỗ xe xong sẽ lên”.

...............

Mã Tu Viễn dẫn Trần Tông lên tầng hai, dọc đường đi mở miệng bắn như liên thanh, không cho Trần Tông cơ hội nói chuyện.

“Khách sạn chúng tôi bao hết, mấy ngày nay ăn ở đều ở đây, muốn tự mình ra ngoài ăn cũng được. Bên cạnh có quán thịt dê, thịt dê đều là mổ trong ngày nên rất tươi, có thể đến ăn thử”.

Còn có vài hội viên còn đang trên đường đến, phải chờ một chút, ngày mai mới khai mạc, ngay tại Sảnh tiệc tầng bốn”.

"Tôi biết anh là người mới, đoán chừng có không ít chuyện muốn hỏi, nhưng chuyện của anh, chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm. Cấp trên chào hỏi qua, tiếp đến sẽ có người đến liên hệ với anh, dù sao cũng ở đây mấy ngày, không vội."

"Mặc dù điều kiện ăn ở có chút đơn sơ, tôi biết mọi người không thiếu tiền, đều là hưởng thụ quen rồi, coi như trải nghiệm cuộc sống đi. Kim Bằng đã là khách sạn lớn nhất nơi này rồi, thế mà số lượng phòng vẫn không đủ. Cho nên căn cứ vào nguyên tắc kính trên nhường dưới, đối với hội viên trẻ tuổi, chúng ta sắp xếp hai người một phòng, không ngại chứ?"

...............

"Đều là người cùng ngành, trao đổi nhiều hơn, không chừng sau còn có thể hợp tác làm ăn, anh cùng số 039 Nhan Như Ngọc ở chung một phòng, bất quá người ta hiện tại không ở trong phòng, tối nay anh sẽ gặp..."

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.