Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn ở chung phòng với Nhan Như Ngọc số 039

Phiên bản Dịch · 1171 chữ

Chương 6: Bạn ở chung phòng với Nhan Như Ngọc số 039

Người dịch: PrimeK

Cả người Trần Tông toát mồ hôi lạnh, biết rõ là mơ, nhưng vẫn theo bản năng muốn quơ lấy chiếc ba lô, đáng tiếc thân thể vẫn cứng đờ không thể nhúc nhích, người đàn bà một chân giẫm lên chăn bên cạnh mặt anh, dùng sức đạp một cái, thân thể nhún lên cao, giống như đang kiểm tra chỗ trên cao, rất nhanh lại xuống, phủi phủi tay, làm như không có việc gì rồi xoay người rời đi.

Mà giữa không trung, người đàn bà kia bị "Nuốt" đến chỉ còn lại hai đoạn bắp chân, thỉnh thoảng còn co rúm.

……

Anh ơi, anh ơi......

Trần Tông cả kinh mà tỉnh dậy, há to miệng thở dốc.

Tiếp viên hàng không nhìn ra anh gặp ác mộng, nhưng trên tàu hỏa loại chuyện này cũng thường gặp nên cũng không thấy sợ hãi: "Ga tới là Akhaca, xin chuẩn bị xuống xe”.

Trần Tông gật đầu, mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Hết thảy an ổn, hoàn hảo như thường.

Một đêm này, thật sự là quá đủ rồi, anh không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Trần Tông xách ba lô lên, đang định đứng dậy, lại nghĩ đến cái gì, lấy giấy stick ra, viết trên đó một hàng chữ.

- Chú ý đọc cách đoạn, khói(烟)/lửa(火) đã cháy hết, lửa trong khói đã cháy hết, dùng phép trừ, khói – lửa(烟-火)=nhân (因).

Không phải "đen", cũng không phải "không", đáp án là "nhân", chữ nhân trong nhân quả.

Viết xong, Trần Tông đứng dậy, đang muốn đem giấy dán vào đối diện, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, trong lòng cả kinh, động tác lại ngừng lại.

Ánh mắt của anh rơi vào góc chăn bên cạnh.

Nương theo ánh sáng nhạt của đèn hành lang, anh nhìn thấy, trên mặt vải góc chăn, có nửa dấu giày.

Đoạn trước của dấu giày, ấn ký rất nông, mũi giày tròn tròn, nhìn kích thước, hẳn là giày nữ.

Vừa rồi, thật sự có người giẫm lên chăn của anh?

..............

Tuy rằng Akhaca không phải ga lớn, nhưng cũng có mấy chục người xuống tàu, lối ra vắng vẻ gió lùa, rất nhanh bị tiếng bước chân, tiếng kéo đồ cùng với các loại tiếng người lấp đầy.

Trần Tông vừa đi vừa đội mũ lưỡi trai màu đen dính con ngựa nhỏ bảy màu.

Phía sau truyền đến tiếng gót giày "lộp bộp", kích thích đầu óc anh, khiến Trần Tông dừng bước quay đầu nhìn lại.

Là một người đàn bà mập mặc áo khoác, chân đi giày cao gót màu đen, kéo vali đang buồn bực chạy đi, Trần Tông vừa dừng lại, bà ta suýt nữa đụng phải, vẻ mặt ngạc nhiên.

Trần Tông cười cười xin lỗi, nghiêng người ý bảo bà ta đi trước, đồng thời cảm thấy thần kinh mình có chút dị ứng: lúc ấy anh nửa tỉnh nửa mê, hẳn là đem cảnh trong mơ cùng hiện thực trộn lẫn với nhau.

Chuyện rắn nuốt người hiển nhiên là không có rồi, nhưng dấu giày là thật, quả thật có một người đàn bà giẫm lên chăn của anh, nửa đêm rình mò giường ngủ, hơn phân nửa là trộm.

...............

Cửa ra vào rất nhỏ, cách đó hơn trăm mét chính là quảng trường nhà ga.

Trên quảng trường thưa thớt có mấy chục chiếc xe đỗ ở đó, có xe taxi, cũng có loại xe bánh mỳ có thể nhét nhiều người, mấy tài xế bị lạnh đến mức đang tụ lại một chỗ hút thuốc, chợt thấy hành khách đi ra, tinh thần phấn chấn, lập tức hắng giọng thét to đón khách.

Hành khách tự nhiên phân luồng, ghép xe kéo người, cò kè mặc cả, chỗ này lập tức náo nhiệt như chợ rau, Trần Tông đứng ở giữa, không chen vào trong đám đó.

Anh bất đắc dĩ đẩy mũ.

Không ai tới mời chào anh, không bao lâu, trong ngoài ga tựa như bị chổi quét qua, đừng nói người, ngay cả xe cũng chả còn mấy chiếc.

Chỉ có Trần Tông còn đứng đó, giống như dã quỷ bắt mắt.

Đùa gì chứ, còn không có ai đón?

Mùa này, gió lạnh phương bắc buổi sáng sớm cơ hồ len lỏi chui cả vào xương người, chịu đựng một khắc đồng hồ, Trần Tông quyết định rời đi.

Tuy nói anh vội vã hỏi thăm tin tức ông nội Trần Thiên Hải, nhưng tôi đến nơi này rồi, anh lại thất hẹn thì đó là trách nhiệm của anh, tôi cũng chả có đạo lý đứng đây khổ sở chờ đợi. Dù sao anh cũng có phương thức liên lạc với tôi, muốn tìm tôi, không lo không liên lạc được.

Anh đi về phía mấy chiếc xe còn sót lại, muốn tìm một chiếc vào nội thành.

Bên trong xe phần lớn sáng đèn, tài xế có người cuộn mình ngủ gật trên ghế lái, cũng có người lướt video giải trí, Trần Tông vốn hướng về một chiếc xe taxi chính quy, trên đường chợt thay đổi ý định chuyển hướng sang một chiếc xe tải nhỏ màu xám bạc.

Xe tải nhỏ rất bình thường, phía sau kính chắn gió dựng một tấm bài, trên đó viết "Công ty du lịch ngựa hoang", cuối logo là một con ngựa nhỏ bảy màu, giống hệt như trên mũ của anh.

Người phụ nữ ngồi trên ghế lái đang cúi người tìm đồ phía sau, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt, tóc buộc lại nhét trong mũ, nhưng buộc không chặt, nên một lọn tóc rũ xuống trên chiếc cổ trắng ngần.

Thật phục bà chị này lơ là nhiệm vụ, anh đứng ở cửa ga mà coi anh như không khí.

Ngón trỏ Trần Tông hơi cong, gõ gõ cửa sổ xe.

Người phụ nữ dừng lại, quay đầu lại.

Là một cô gái trẻ tuổi, đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ lông mày, ánh mắt rất đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên, lông mày là loại lông mày như núi mùa xuân mà Trần Tông thích nhất, độ cong tinh tế, chả thế mà người xưa có nói "Làn thu thủy nét xuân sơn".

Những thứ khác như là lông mày trăng non, lông mày lá liễu đương nhiên cũng đẹp, nhưng anh vẫn cho rằng, ánh mắt như làn thu thủy thì lông mày giống nét xuân sơn, giữa lông mày có thu thủy, mới có thể xưng là ý thái vô cùng.

Chân mày đẹp như vậy, khó có thể bắt gặp

Đáng tiếc là ánh mắt của người phụ nữ không hề thân thiện, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút, giọng nói rất là không kiên nhẫn: "Sao thế?"

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.