Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính là giấy trắng

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

Chương 49: Chính là giấy trắng

Người dịch: PrimeK

Nhìn định vị thì địa chỉ trả xe cũng không xa, nhưng không nghĩ tới, không bao lâu đã ra khỏi thành phố, còn chạy vào một đồng cỏ.

Trên đường tới Akhaca, tàu hỏa phải đi qua thảo nguyên Hailar, mọi thứ đập vào mắt đều là hiu quạnh, anh cho rằng, mùa đông đồng cỏ đều là ảm đạm và buồn chán, không nghĩ tới không phải.

Bởi vì thời tiết tốt, có ánh mặt trời, trời xanh thăm thẳm, tuyết hai ngày trước đã tan một nửa, giống như sương sớm trải trên đồng cỏ, màu xanh lam cùng màu trắng vẽ lên một bức tranh bừng sáng, vì thế những triền cỏ khô hoặc nằm nghiêng hay đón gió kia cũng theo đó sáng lên.

Trần Tông mỉm cười, hành trình Akhaca, kết thúc bằng một bức tranh phong cảnh rực rỡ như vậy, cũng không tệ.

Một giây sau, anh đột nhiên đạp phanh.

Xe nghiêng nghiêng nghiền nát trên một tầng tuyết mỏng.

Không sai, trong xe có tiếng động.

Giọng nói giống người, tuy rằng nghe không ra là nam hay nữ, lúc đầu là tiếng rên rỉ thống khổ khó nhịn, sau đó là tiếng giãy dụa, sau đó nữa, giống như thú bị mắc bẫy, phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ trong cổ họng.

Trần Tông quay đầu, nhìn về phía thùng xe, thử hỏi một câu: "Cát Bằng?”

Khắp nơi đều tìm không thấy Cát Bằng, hóa ra anh ta bị nhốt trong thùng xe phía sau xe tải sao?

..................

Tiếu Giới Tử lao về bãi đỗ xe như một cơn gió.

Chỗ trống đột ngột xuất hiện bên cạnh xe tải giống như một cái triện lớn từ xa chụp lên đầu cô khiến nụ cười trên cô lập tức cứng đờ.

Ai có thể bạc tình và hèn hạ như vậy chứ, cô canh gác cả một đêm, đi ra ngoài vài phút như vậy chiếc xe đã biến mất.

Tiếu Giới Tử tức giận ngồi xổm xuống tại chỗ, khoanh tay, đầu óc quay cuồng.

Dừng lại vài giây, cô phấn chấn tinh thần, đứng lên, kiểm tra phần mềm định vị điện thoại di động trước.

Trên bản đồ định vị, điểm đỏ đại biểu cho Khương Hồng Chúc đang chậm rãi di chuyển ra ngoài thành phố.

Được, cô nghĩ thầm, được lắm.

Mười giây sau, ông chủ thu phí bãi đỗ xe nhìn thấy, một chiếc xe bán tải màu xanh da trời phi thẳng như một viên đạn pháo, trong nháy mắt vèo qua trước mắt ông ta.

Ông ta liền có chút lo lắng cho tài xế: Tốc độ này, dựa trên kinh nghiệm của ông ta, sẽ bị mất 3 điểm bằng lái và bị phạt trên 200 đồng, không khéo còn bị tước bằng lái.

...............

...............

Xe bán tải của Cát Bằng là loại kiểu cũ, phải mở cửa bằng cách vặn chìa khóa, hơn nữa, xuất phát từ nhu cầu du lịch, hành khách và hàng hóa được tách riêng, chỉ có thể mở từ phía sau.

Trần Tông đứng ở phía sau thùng xe, ghé tai vào nghe.

Có tiếng động.

Tim anh đập thình thịch, trước tiên bật điện thoại di động, chỉnh sang chế độ quay phim.

Đây coi như là đến trực tiếp hiện trường vụ án, anh phải giữ lại chứng cứ cụ thể, sau này cảnh sát phá án sẽ dùng đến.

Một tay anh cầm điện thoại di động, tay kia cắm chìa khóa, mở cửa, khi cửa xe chậm rãi mở ra, cảnh giác nhảy về phía sau một bước: nhỡ đâu tên tội phạm tấn công thì đứng xa một chút cũng có thể an toàn hơn hoặc là tình trạng ở trong thùng xe quá khủng khiếp đứng xa một chút cũng đỡ kinh hoàng hơn - - trong nhiều phim vụ án, cửa vừa mở ra, nhân viên xử lý liền quay đầu nôn mửa, anh cũng không muốn có loại trải nghiệm này.

Ống kính theo động tác của anh, đầu tiên là lắc lư, mơ hồ, sau đó dần dần lấy nét, rõ ràng.

Đây là...... vật gì?

Anh di chuyển điện thoại của mình.

Mới đầu, giống như một miếng vải bố thô to phủ lên một người nằm úp sấp, vặn vẹo, vải bố rất cũ kỹ, trên đó dùng các loại chất màu khoáng chất bôi lên từng cụm từng cụm nhỏ giống như móng vuốt của chim hay dấu vết côn trùng, có chỗ lại giống như hoa văn, có một số chỗ lại giống như văn tự cổ.

Sau đó, người đội tấm vải bố này chậm rãi đứng dậy, tấm vải bố dán sát thân thể rủ xuống bốn phía, rất giống hồn ma đội mảnh vải trắng trong truyện kinh dị phương Tây.

Nhưng người này chỉ đứng được một nửa, giống như quỳ ở đó hơn, chính xác mà nói, còn thấp hơn cả quỳ, tựa hồ chỉ có nửa thân thể.

Trần Tông da đầu tê dại, anh cảm giác, đây không phải là Cát Bằng.

Nhưng anh vẫn thử hỏi lại một câu: "Cát Bằng?”

Giống như nghe được hướng phát ra giọng nói, cái đầu bị vải bố bao trùm quay về bên này, lại sau đó, nặng nề rơi về một bên, giống như là trút hơi thở cuối cùng rồi không nhúc nhích nữa.

Trần Tông bối rối, đây là...... đã chết sao?

Việc này cũng không liên quan đến mình, đừng có vừa rửa sạch hiềm nghi ở đầu bên kia, thì đầu này lại úp lên đầu mình một nghi án khác. Trần Tông vội vàng giơ di động lên lần nữa, cẩn thận tiến lên: "Người lạ ơi, không sao chứ?”

Không một tiếng động, vải bố có chút dày nặng, cũng nhìn không ra người này còn còn thở hay không.

Trần Tông do dự một chút, sau đó nhặt góc vải bố lên: thay vì sợ hãi chậm rãi mở ra, chi bằng dứt khoát giật nó ra.

Anh hạ quyết tâm, đột nhiên nhấc tấm vải lên!

Không như dự liệu, tấm vải bố không hoàn toàn bị nhấc hẳn lên, tấm vải này cũng không phải giống như khăn voan đắp lên đầu, bên trong nó khâu dây lưng, giống như ba lô "đeo" ở trên người, dù gió có thổi lớn đến đâu cũng không bay đi được.

Khoảnh khắc nhấc lên, anh thoáng nhìn thấy một đôi tay già nua buông xuống, khớp xương biến dạng, cứng và thô ráp, xét về kích thước, hẳn là tay phụ nữ, móng tay giống móng vuốt mèo hoang, dày mà cong, nhọn, mơ hồ còn có màu xanh nhạt.

Người này đột nhiên cử động.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.