Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các anh đã làm gì Cát Bằng

Phiên bản Dịch · 1203 chữ

Chương 41: Các anh đã làm gì Cát Bằng

Người dịch: PrimeK

Nhan Như Ngọc rất bất mãn với việc mình không thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc nhất, trên đường về phòng, còn oán giận nói với Trần Tông: "Toàn người kiểu gì thế, nhìn thấy cũng không quay video”.

Trần Tông cũng lười để ý đến anh ta, giờ anh mới bắt đầu cảm thấy căng thẳng, chân đã nhũn ra, xuống tầng cũng ngại.

Nhan Như Ngọc lẩm bẩm một lúc, nhìn trước sau, hạ giọng: "Này, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

Trần Tông cảm thấy mới mẻ: Có cần nhấn mạnh hai chữ "có chuyện" không? Có lúc nào anh không ngồi lê đôi mách?

Anh tưởng là anh ta muốn nói đến nến đỏ, hoặc là người đàn bà mặc đồ hí kịch kia, hóa ra lại không phải.

Anh có thấy viên kim cương màu hồng trên tai Lý Nhị Toản không?

Nghe thế, Trần Tông nhịn không được lần nữa cảm khái: "Ít nhất hai triệu”.

Nhan Như Ngọc khinh bỉ nhìn anh: "Chỉ biết tiền, anh Trần, sao anh nông cạn như vậy? Anh có biết màu hồng tượng trưng cho tình yêu không?”

Trần Tông tức giận, ông nội anh Trần Thiên Hải chính là dựa vào buôn bán vòng tay thạch anh dâu tây dựa hơi tình yêu để lập nghiệp, sao anh không biết màu hồng nhạt đại biểu cho tình yêu? Mấu chốt đó là "kim cương", thân là người trong nghề, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy kim cương không phải là giá bán mà là tình yêu, đó gọi là không chuyên nghiệp.

Nhan Như Ngọc: "Tôi gợi ý cho anh một chút, viên kim cương màu hồng kia là vợ anh ta”.

Trần Tông ồ một tiếng: "Yêu kim cương đến phát rồ à”.

Xưa có mai thê hạc tử, Lý Nhị Toản lấy kim cương làm vợ, cũng không phải không được, vậy thứ anh ta đeo trên tay là con anh ta? Một nhà ba người, lúc nào cũng có nhau, rất hài hòa.

Nhan Như Ngọc không còn gì để nói, đành phải nói thẳng: "Ý tứ ở mặt chữ, viên kim cương màu hồng kia là làm từ vợ anh ta, hiểu không!”

Trần Tông giật mình, thiếu chút nữa vấp ngã: "Tro cốt kim cương?”

Ông nói gà bà nói vịt, rốt cục cuối cùng cũng có cùng tần số, Nhan Như Ngọc vui mừng gật đầu.

Tro kim cương kỳ thực đã không hiếm thấy, còn gọi là "Kim cương táng", là chiết xuất carbon trong tro cốt của người chết, được chế thành từ phương thức tổng hợp tại phòng thí nghiệm, mà sở dĩ có thể chế tác, đương nhiên là bởi vì thành phần của kim cương là carbon (C), mà con người lại là sinh vật dựa trên carbon, tro cốt cũng là carbon.

Cho nên so sánh con người với "một viên kim cương rực rỡ", đó không phải là phóng đại, mà là có căn cứ.

Phản ứng đầu tiên của Trần Tông là: Không phải kim cương tự nhiên, không đáng nhiều tiền như vậy.

Giây tiếp theo sau cảm thấy xấu hổ vì sự nông cạn của mình: Người ta đây là vì tình yêu, còn anh trong đầu chỉ đều là tiền.

Anh có chút cảm thán: "Khó trách cảm thấy anh ta rất suy sụp, trầm lặng như vậy”.

Nhan Như Ngọc nói: "Số 022, Lý Nhị Toản, vợ chồng bọn họ có cùng số, vợ anh ta chính là số 022 đầu tiên, mà anh có biết vì sao anh ta muốn đem tro cốt vợ mình làm thành khuyên tai không?"

Trần Tông còn chưa mở miệng, đã bị anh chán ghét cắt ngang: "Được rồi được rồi, anh không cần đoán, với trí tưởng tượng của anh thì...... Lý do là, nghe lời vợ”.

Trong lúc nói chuyện, tới cửa 209, Nhan Như Ngọc quẹt thẻ mở cửa.

Trải qua hai ngày khổ sở đầy kích thích, Trần Tông cảm giác trí tưởng tượng cằn cỗi của mình đã âm u nảy mầm: "Nghe lời vợ, là một loại cảm giác nghi thức, hay là nói, về ý trên mặt chữ là thật sự nghe được vợ nói chuyện?"

Nhan Như Ngọc dừng tay lại, cười hì hì như thường, anh ta cắm thẻ để bật điện trong phong: "Tùy anh, anh thích cái nào thì là cái đó”.

Trần Tông còn muốn hỏi lại, bỗng nhiên thoáng nhìn hai đầu hành lang đều có người tới.

Hai cộng hai, bốn bảo vệ, hai bên tới gần, trong tay đều nắm chặt gậy cao su, trong ánh mắt là sự phức tạp.

Sắc mặt Trần Tông lạnh lẽo, bất động tại chỗ: "Thế nào? Còn tới?”

Bốn người cũng không dám lên tiếng, đến gần, hai người trong đó giống như môn thần dán sát cạnh cửa, hai người kia đi đi lại lại ở trong phạm vi chưa tới hai mét vuông trước cửa.

Hiểu rồi, Lương Thế Long này, vẫn là lo lắng về anh.

Nhan Như Ngọc thò đầu ra, còn vui vẻ: "Oài, đứng gác à”.

Trần Tông đẩy anh vào phòng, dùng sức đóng cửa lại, ngẫm lại còn tức, lớn tiếng nói: "Canh cửa có ích lợi gì, còn ai tiếp theo sẽ rơi xuống tầng nữa!"

Nói xong, còn phụ thêm động tác, bước tới trước cửa sổ, kéo đánh bốp rèm nhung đỏ cửa sổ lớn ra.

Nhưng thực tế khiến anh ngậm miệng.

Người ta là phòng Deluxe, có cửa sổ lớn ngắm toàn cảnh, có thể trình diễn một cú bay phiêu dật, còn phòng của anh là phòng đôi, cửa sổ chỉ lớn bằng nửa cánh cửa, hơn nữa là tầng hai, vì phòng trộm, bên ngoài còn lắp thêm khung cửa chống trộm.

Trần Tông yên lặng kéo rèm cửa sổ, khí thế không mạnh như lúc kéo ra, làm cho rèm cửa sổ không khép lại hết, để lại một khe hở rộng hai ba ngón tay.

Tốt nhất tập trung vào hiện tại trước đã, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Anh hỏi Nhan Như Ngọc: "Khương Hồng Chúc là ai vậy?”

...............

Nhan Như Ngọc cũng không biết Khương Hồng Chúc là ai.

Anh ta bị ngăn ở cửa, chỉ có thể thò cổ nhìn xung quanh, nhìn thấy Phúc bà cùng Lương Thế Long đang nói chuyện, nhưng âm thanh quá nhỏ, tiếng ồn xung quanh lại quá lớn, hoàn toàn không nghe rõ cái gì.

Bất quá, cái tên này, ngược lại rất chi là có liên quan đến nến đỏ

Chẳng phải cô gái mặc trang phục hí khúc kia tên là Khương Hồng Chúc (Hồng chúc: nến đỏ) sao? Chẳng lẽ việc thắp nến đỏ là dấu hiệu cho sự xuất hiện của cô ấy? Nói cách khác, đêm nay cô đến đây để lưu lại một tác phẩm để đời?”

Đúng thật là biết cách làm hàng, coi việc hành hung là một “tác phẩm”, không sợ Thọ gia tỉnh lại bắn nổ đầu cô sao?

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.