Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn bà kiểu người tiến thủ 3

Phiên bản Dịch · 1157 chữ

Chương 34: Người đàn bà kiểu người tiến thủ 3

Người dịch: PrimeK

Trần Tông có chút chột dạ: Đêm hôm đó, anh căn bản không thấy Cát Bằng, chỉ là luyên thuyên với Kim Viện Viện là để mượn sức của cô nhằm trốn thoát.

Nếu Cát Bằng thật sự xảy ra chuyện, loại cấp bách chờ tìm kiếm cứu nạn, chẳng phải là bị anh làm chậm trễ sao?

Kim Viện Viện không đi, cô đi tới đi lui bên cạnh xe, rõ ràng tâm thần bất định, luôn liếm môi, thỉnh thoảng lại nhấc điện thoại lên xem.

Trực giác mách Trần Tông biết, cô đang chờ điện thoại.

Chờ "thằng chó" đó gọi lại à? Không giống lắm. Hơn nữa, vào khách sạn chờ không tốt sao, cần gì phải đứng ở bãi đỗ xe bốn phía gió lùa lạnh cóng này chứ?

Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.

Kim Viện Viện nhanh chóng nhận điện thoại mà không chậm trễ một giây.

“Tiếu tiểu thư phải không? Tôi ở đây, tôi đang ở bãi đỗ xe. Cô đã đến rồi phải không?”

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, giọng nói rất mờ mịt: "Tôi không thấy cô? Cô ở đâu? cũng là xe bán tải à? Ồ ồ”

Kim Viện Viện chạy nhanh về phía một chiếc xe bán tải vừa mới lái vào bãi đỗ xe, mở cửa bên cạnh chui vào.

Nhưng xe không nhúc nhích, đoán chừng là đang ngồi bên trong nói chuyện.

Trần Tông cũng không mấy quan tâm đến chuyện của cô ta, lại nhìn về phía cửa sau.

Lần này, anh nhìn ra manh mối: Lương Thiền chỉ là mồi câu, bên trong cửa sắp xếp người, chẳng qua không lộ diện mà thôi.

Lại qua mười phút, Trần Tông xoa xoa bắp chân đang ngồi xổm, cẩn thận vòng qua vài chiếc xe, đang muốn đi về phía cửa lớn, cách đó không xa vang lên một tiếng lách cách.

Kim Viện Viện từ trong xe đi ra.

Trần Tông theo bản năng quay đầu nhìn, lòng bàn tay lập tức nóng lên, tim cũng đập mạnh.

Đây không phải là Kim Viện Viện.

Người này gầy hơn Kim Viện Viện, thân hình cũng cao hơn nhiều, mặc đồng phục làm việc của khách sạn, tóc búi rất tiêu chuẩn, lộ ra cái cổ thon dài.

Khoảnh khắc đứng thẳng, cô hơi cúi đầu, một tay đeo khẩu trang lên, khuỷu tay kia khoác mấy cái túi xách, trên tay còn móc thêm một túi táo.

Nếu cô không đeo khẩu trang, Trần Tông có lẽ còn không nhận ra, nhưng chỉ nhìn nét chân mày thì ký ức đó đã khắc quá sâu trong đầu anh.

Chính là người phụ nữ giả mạo số 039, đến nhà ga đón anh!

Cuối cùng cũng tới.

Oan khuất của anh, xem như có hi vọng rửa sạch.

...............

Người phụ nữ kia hoàn toàn không để ý tới Trần Tông, cô đứng thẳng người nhìn về phía cửa sau, hơi ngừng một lúc, đưa tay kéo một sợi tóc rủ xuống sau tai, chầm chậm chạy tới.

Kiểu chạy chầm chậm của nhân viên phục vụ khách sạn này, cô học thật đúng là giống.

Cô dừng lại ở cửa sau, giơ túi và táo về phía Lương Thiền, Lương Thiền gật đầu một cái, để cô qua.

Trần Tông tổng hợp lại, đoán ra đại khái: lúc Kim Viện Viện ra cửa, hẳn là đã chào hỏi Lương Thiền, nói có bạn bè tặng đồ cho mình, cô ta trước tiên ở bãi đỗ xe chờ người, còn gõ mạnh thân xe, gây ấn tượng sâu sắc cho Lương Thiền, cuối cùng mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, mặc kệ là Lương Thiền hay là người trong cửa, đều sẽ không quá để ý.

Cổ họng Trần Tông khô khốc, suy nghĩ trong đầu bay loạn.

- Đêm nay sẽ xảy ra chuyện.

Chính mình nên làm gì bây giờ? Tránh xa, tìm một nơi có camera theo dõi ở lại một đêm, lưu giữ video chứng cứ vắng mặt, rửa sạch hiềm nghi?’

- Không được. Lương Thế Long sẽ cho rằng, anh và người phụ nữ kia là đồng bọn. Càng tệ hại hơn là, nếu như người đàn bà kia làm việc bí mật, sau khi làm xong chuyện chuồn đi không lộ ra bất kỳ dấu vết gì, chuyện đêm nay, nói không chừng lại chụp trên đầu anh, dù sao anh đã "Chạy trốn".

- Anh phải bắt được người phụ nữ kia à? Cũng không tốt, người phụ nữ này thoạt nhìn bí hiểm như vậy, so với "Hội người đá" còn khó chọc hơn.

Hơn nữa, hiện tại có giữ cô ta lại cũng vô ích, tốt nhất là, âm thầm cáo giác cô ta, khi cô ta hành động bị người của Hiệp hội tóm là chuẩn nhất.

Như vậy nhất cử tứ tiện: rửa sạch hiềm nghi, lập công, cứu người, cũng không công khai đắc tội cô ta.

Thế nên phải làm như thế nào đây?

Tim Trần Tông đập như trống bỏi, càng gấp lại càng không nghĩ cái gì ra hồn, đúng lúc này, cửa xe lại vang lên, Kim Viện Viện thật sự bước ra.

Cô ta thay quần áo, tóc xõa xuống, đoán chừng sắp hết giờ làm, Trần Tông chưa kịp suy nghĩ, bước lên một bước, đẩy Kim Viện Viện trở vào trong xe, sau đó đóng sầm cửa xe lại.

Tiếng đóng cửa nặng nề đã át tiếng kêu sợ hãi sợ hãi bất ngờ không kịp đề phòng của Kim Viện Viện.

Thừa dịp này, Trần Tông nhanh chóng vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào trước vô-lăng, trước khi Kim Viện Viện hoảng hốt kêu to, anh kéo khẩu trang xuống, trầm giọng nói: "Là tôi”.

Kim Viện Viện sửng sốt, nhận ra anh.

Cô có chút tức giận: "Cậu còn có phép lịch sự không thế, sao lại đẩy người ta thế, À mà tôi đang tìm cậu đây...”

Trần Tông không rảnh nói nhảm: "Chị cùng Tiếu tiểu thư kia có giao dịch gì?”

Kim Viện Viện sửng sốt, há miệng, không nói gì.

Trần Tông không kiên nhẫn: "Hôm nay hiệp hội thuê bảo vệ bên ngoài, người không liên quan không thể vào khách sạn, chị không nhận được thông báo sao? Tại sao chị lại giúp người phụ nữ đó vào?”

Ánh mắt Kim Viện Viện né tránh, có chút chột dạ.

Trần Tông lấy Cát Bằng ra nói: "Tôi vì Cát Bằng, đến bây giờ vẫn không liên lạc được với anh ta, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, chị đừng cản trở tôi nữa”.

Lá bài này quả nhiên tốt, Kim Viện Viện lập tức nóng nảy: "Ai mẹ nó không phải vì Cát Bằng?”

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.