Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bụi bay đầy trời, muốn đi phương Bắc 3

Phiên bản Dịch · 1128 chữ

Chương 19: Bụi bay đầy trời, muốn đi phương Bắc 3

Người dịch: PrimeK

Lời nguyền?

Đến là phục ông bạn này, điểm quan trọng như vậy, anh ta cũng không thèm nhắc tới, từ góc độ giới thiệu sản phẩm mà nói, không phải là trước tiên nói điểm tốt nhất của sản phẩm ra sao?

Bất quá Trần Tông cũng không châm chọc anh ta, anh nhanh chóng ngồi bật dậy: "Lời nguyền gì?”

Nhan Như Ngọc nói: "13 viên đá, 13 viên Trấn Hạp Thạch, Hội người đá 20 năm tụ họp một lần, mỗi lần, đều theo thứ tự mời ra một Trấn Hạp Thạch để mở màn. Anh tự tính đi, đó chính là 260 năm luân phiên một lần. Đá nhân duyên, tính đến thời điểm hiện tại, đại khái đã luân phiên qua ba lần. Mà mỗi vòng thì có thêm..."

Giọng anh hơi dựng lại, tái hiện lại giọng điệu sâu kín rợn người: "Trên tảng đá, sẽ có thêm một người.

Nhắc tới cũng khéo, nói đến cuối cùng, bên ngoài có xe qua đường, tiếng còi bén nhọn đột nhiên vang lên, âm thanh giống như kim châm, đâm đến da đầu Trần Tông tê dại.

"Cái gì gọi là... thêm một người?"

Nhan Như Ngọc liếc xéo anh một cái: "Đã bảo trí tưởng tượng của anh cằn cỗi thì anh lại bày ra vẻ mặt không vui, thêm một người, chính là thêm một người, mấy trăm năm sau Ngang Tử, thì lại có thêm một người lên đó, anh đi ra chợ mua cá có nhìn thấy những con cá bị xâu lại với nhau không, đó chính là sợi dây nhân duyên đấy”

“Trong đầu Trần Tông giống như bị ruồi bay vù vù bên trong, lắp bắp nói một cách không tự chủ: "Không phải, ý của tôi là... trong hiện thực, cũng có người mất tích, hoặc là người đã chết sao?"

Nhan Như Ngọc nhún vai: "Sao tôi biết được? Chuyện mấy trăm năm trước rồi, truyền thuyết mà, nghe cho vui đi cứ nghiêm túc như anh thì chịu rồi”.

Tiện đà mặt mày hớn hở: "Anh Trần, trò chuyện vui vẻ, tôi lại tặng anh một bài thơ do tôi làm nhưng khi nghe phải tắt đèn mới hợp......

Trần Tông còn chưa kịp phản ứng, Nhan Như Ngọc đã nhanh nhẹn bò dậy, dập tắt hết đèn đóm.

Bóng tối đột nhiên phủ xuống.

Trong bóng tối, Nhan Như Ngọc hắng giọng.

Có ánh sáng cực yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dần dần, bóng tối có chút pha loãng, trong tầm mắt, hình dáng Nhan Như Ngọc càng mang vẻ u ám trong bóng tối, trong ánh mắt hẹp dài mang theo ý cười bí ẩn nhưng rạng rỡ.

Anh ta đọc, "Đừng đến gần hòn đá này nếu bạn có vết thương trên người/vết thương chảy máu/đừng đến gần/đừng để nó ngửi thấy/bởi vì/nó thích con người/thích nhiệt độ/máu/thịt/xương/ngoại trừ răng lạnh/và/tóc rối."

Kết thúc bài thơ, im lặng ngắn ngủi.

Trần Tông sởn gai ốc.

Không phải vì Đá nhân duyên, cũng không phải vì bài thơ này, mà vì Nhan Như Ngọc.

Anh ta rõ ràng cơ hồ cùng bóng tối hòa làm một thể, quanh thân lại có một loại khác thường khó miêu tả bằng lời, chậm rãi hiện lên.

Nhưng mà cảm giác quỷ dị này một giây sau liền biến mất, Nhan Như Ngọc "Bốp" một tiếng bật đèn, mừng rỡ giống như khỉ không thể ngồi yên.

“Thế nào anh Trần, anh cảm thấy bầu không khí đó không, phối hợp với giọng nói của tôi, có cái loại cảm giác toàn thân phát lạnh hay không? Cho nên tôi nhất quyết phải tắt đèn, ánh sáng rất quan trọng! Anh Trần, giao tình của chúng ta đến đây kết thúc, ngày mai anh đi, tôi sẽ không tiễn”.

...............

Chuyện phiếm kết thúc.

Nhan Như Ngọc rất nhanh ngủ thiếp đi, Trần Tông lại trằn trọc, làm thế nào cũng không nhắm mắt được.

Bản thân câu chuyện cũng không đáng sợ, người hiện đại, ai mà không bị phim kinh dị và tiểu thuyết kinh dị làm cho sợ hãi, mấu chốt là dư vị vô tận của câu chuyện: mỗi vòng một lần, trên tảng đá sẽ có thêm một người. Lần này thì sao?

Trước khi ngủ thật sự không nên suy nghĩ linh tinh, càng suy nghĩ sẽ càng hưng phấn, muốn vứt bỏ tạp niệm ngủ thật ngon, đếm cừu một lúc cũng chả tác dụng gì, Trần Tông bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo: anh nhớ rõ tầng một có cửa hàng bán lẻ rượu thuốc lá, muốn đi mua chai rượu uống vào cho dễ ngủ

Xuống tầng một, cửa hàng bán lẻ đã đóng cửa, cũng may gần cầu thang bộ có máy bán hàng tự động, Trần Tông mua lon bia, đi lên cầu thang gần đó.

Đêm khuya yên tĩnh, cầu thang lại càng yên tĩnh, Trần Tông đi lên, đột nhiên cảm thấy vắng vẻ và tẻ nhạt.

Anh ngồi xuống cầu thang, giật nắp lon bia và uống một ngụm lớn.

Bị loại rồi thì ở chỗ này ở lâu cũng không có ý nghĩa thà rằng sớm về nhà . Còn có, ngày mai cùng Hắc Sơn gặp mặt, hẳn là có thể biết tình huống ông nội Trần Thiên Hải

Trần Thiên Hải còn sống thì tốt nhất

Nhưng nếu như chết, anh hình như cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Chỉ là nếu như vậy, trên đời này anh cũng chỉ còn lại người thân duy nhất là ba anh Trần Hiếu. Mấy năm trước, anh cũng đi tìm mẹ, không có ý gì khác, chỉ muốn gặp một lần. Nhưng mẹ không chịu gặp anh, nhờ người nói, đã có gia đình và con cái mới, cuộc sống rất hạnh phúc, không mong muốn bị quấy rầy.

Trần Tông tự giễu cười cười, uống một hơi cạn sạch nửa lon bia còn lại.

Kỳ thật một loại tình hình anh sợ nhất là: Trần Thiên Hải còn sống, cũng không muốn gặp anh, sau đó nhắn nhủ với anh, hiện ông có cuộc sống của ông, cháu có cuộc sống của cháu, thôi thì mỗi người cứ sống cuộc sống của mình đi, đừng quấy rầy nhau

Như vậy, anh sẽ cảm thấy đặc biệt quạnh quẽ, đặc biệt buồn chán

Uống nhanh quá nên hơi bia xông thẳng lên đầu, có chút choáng váng, Trần Tông nhắm mắt lại, dựa vào lan can cầu thang lơ mơ một lúc, khi mở mắt lần nữa, sống lưng tê dại.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.