Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàng phục đại Đế (hạ)

Phiên bản Dịch · 985 chữ

Cũng phải nói lại, thế giới tiên nang của Dạ Đế, dĩ nhiên rộng lớn đến như vậy. Ách…

Trên mặt Hà Đế tràn ngập thần tinh kinh ngạc. Một đạo chùm sáng bạc, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bắn tới trên mặt nàng.

Đôi mắt nàng mở trừng, chỉ vào Sở Vân bỗng nhiên xuất hiện, kêu lên:

- Linh Đế, ngươi không phải đã chết sao? Ngươi vì sao lại ở chỗ này? Ngươi vừa làm gì ta?

Hà Đế từ chỗ Hương Đế đã sớm biết được tin tức về Sở Vân. Nguyên vốn tưởng rằng hắn đã chết, thật không ngờ Sở Vân lại xuất hiện ở nơi đây.

Không chỉ xuất hiện, hơn nữa song chưởng đã khôi phục lại hoàn hảo, khí thế nghiêm nghị, thần thái bức người.

Càng khó tin chính là, hắn cư nhiên ẩn giấu trong thế giới tiên nang của Dạ Đế.

Chuyện này đúng là khó tin!

Ai cũng biết hắn và Dạ Đế là cừu địch, Dạ Đế cư nhiên không giết hắn, còn phóng tâm đưa hắn vào trong thế giới tiên nang của mình.

Trong lúc nhất thời, trong đầu Hà Đế thành một mảnh hỗn loạn, đúng như thấy được cảnh tượng quỷ dị nào đó trước nay chưa từng trải qua.

- Điều này có là gì? Dạ Đế đã tự nhận thức được sai lầm của mình, bỏ gian tà theo chính nghĩa, quy thuận ta rồi. Ta hiện tại cho ngươi hai con đường, một là chiến đấu với ta, hai là triệt để quy thuận ta.

Sở Vân mở miệng nói.

- Muốn ta quy thuận ngươi? Ha ha, ngươi quả thực là si tâm vọng tưởng! Kẻ sĩ có thể chết, không… Không thể… Nhục…

Nói đến đây, thần tình trên mặt Hà Đế bỗng nhiên biến đổi kịch liệt.

Ánh mắt của nàng nguyên bản sắc bén như đao, dần dần nhu hòa xuống, trở nên bình tĩnh, không còn dao động.

Nhưng ánh mắt của nàng càng lúc càng sáng, làn thu ba lưu chuyển, nhìn về phía Sở Vân không chớp, thần thái càng lúc càng sáng tỏ.

Từ thần thái trong mắt nàng, Sở Vân có thể cảm giác rõ ràng sự sùng bái, tôn kính, kính nể, yêu say đắm, tất cả các loại cảm tình.

- Ta…

Hà Đế khẽ mở môi anh đào, giọng như nói mơ, dịu dàng quỳ gối hướng Sở Vân:

- Ta sai rồi! Sai rõ rồi, sai quá nhiều rồi! Ta cư nhiên dám đối nghịch với người, quả thực là ngu muội số một thiên hạ. Người không ghét bỏ ta, còn muốn chào đón ta… Chủ công, từ nay trở đi người là chủ nhân cả ta. Ta nguyện ý kính dâng tất cả, đạo pháp của ta, linh hồn của ta, thân thể của ta, toàn bộ sở hữu của ta!

Lúc này trong mắt Hà Đế tràn ngập một loại cuồng tín.

Sở Vân gật đầu, rốt cuộc thở dài một hơi. Mặc dù Nhân Đạo Vô Lượng nhanh kinh người, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thủ đoạn công kích, vẫn có thể bị tránh hay trượt mục tiêu.

Thành công lần này, cũng là do Hà Đế đang ngây người, đồng thời khoảng cách song phương cũng không quá xa, nếu là xa hơn một chút nữa, Hà Đế có thể kịp phản ứng, tránh né kịp thời.

Hàng phục được Hà Đế, kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Dưới sự phân phó của Sở Vân, Hà Đế một lần nữa được Dạ Đế thả ra ngoài, trở lại bên người Hương Đế.

Dạ Đế làm ra bộ dáng tổn thất thảm trọng, thẹn quá thành giận, triển khai thế tiến công điên cuồng. Đại bộ phận lực chú ý của Hương Đế nhất thời bị cuốn đi, kề vai sát cánh với Hà Đế, chiến đấu chống lại công kích của Dạ Đế.

Hà Đế không ngừng mở tiên nang, bay ra một đầu yêu vật Tiên Thiên, cấu thành chiến tuyến, ổn định trận hình.

Hương Đế không chút nghi ngờ, Sở Vân bỗng nhiên từ trong tiên nang Hà Đế bay ra ngoài, đánh ra Nhân Đạo Vô Lượng, đồng dạng bắn tới trên mặt Hương Đế.

- Linh Đế!

Hương Đế chỉ cảm thấy mặt mát lạnh, vừa thấy Sở Vân hiện thân, nhất thời kinh hãi gần chết.

Nàng lập tức lui mạnh, phẫn nộ quát phía Sở Vân:

- Đê tiện! Ngươi bắn cái gì vào ta?

- Đây là tinh hoa nhân đạo. Ngươi rất nhanh sẽ minh bạch.

Sở Vân nhẹ nhàng nói, dừng lại tại chỗ, cũng không có truy kích.

- Sở Vân, ngươi cư nhiên ám toán ta, ta muốn ngươi chết không được tử tế!

Hương Đế vừa sợ vừa giận, há miệng mắng chửi.

Nhưng rất nhanh, tiếng chửi bới của nàng càng lúc càng chậm lại, cuối cùng ngậm miệng, ánh mắt ngơ ngác, sùng bái nhìn về phía Sở Vân.

“Ba!”

Nàng bỗng nhiên vươn tay ngọc, tát mạnh lên trên mặt mình.

- Ta đáng chết!

Nàng quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên, nước mắt lăn dài, miệng lại nói:

- Ta đáng chết! Ta to gan lớn mật, cư nhiên xuất thủ với người. Ta nghiệp chướng nặng nề, chết nghìn lần cũng không quá đáng…

Ngữ khí nàng mười phần bi thống, nước mắt ngắn dài nhìn Sở Vân.

- Hương Đế, ngươi rốt cuộc lạc đường biết quay lại. Là tỷ muội tốt của ngươi, ta thực sự cảm thấy mừng cho ngươi.

Hà Đế thấy biểu hiện của Hương Đế, vui mừng muốn khóc.

Dạ Đế cũng mở miệng:

- Đã như vậy, ngươi liền lập công chuộc tội, dâng lên toàn bộ sở hữu của mình cho chủ công.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.