Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh thường

Tiểu thuyết gốc · 987 chữ

Bước ra khỏi phòng, Lâm Tiêu lần đầu tiên đối mặt với thế giới này.

Phủ đệ Lâm gia cũng coi như là to lớn hết sức.

Gia đinh thị vệ hơn mấy trăm người.

Đi loanh quanh trong phủ nhờ ký ức trước đó, hắn tìm đến gian phòng của phụ thân hắn Lâm Thiên Hồng.

Vừa tới cửa đá nghe tiếng nói đầy giận giữ của Lâm Giao.

" Phụ thân.. tuyệt đối không thể tha cho đám người Hoàng gia yên ổn như vậy được" Lâm Giao tức giận bất bình thay cho caca nàng.

" Cũng thật khổ cho Tiêu nhi, một tháng nữa là đến gia tộc tỉ đấu giành tài nguyên, đã hai năm rồi nó đã không được chút gì để tu luyện mà giờ cũng chẳng tinh tiến thêm" Lâm Thiên Hồng thở dài nói, hắn cũng là có tâm mà không có lực, dù là nhất cấp võ sư cao thủ nhưng mấy năm nay cũng chẳng tinh tiến vì tìm kiếm giải dược cho Lâm Tiêu cũng như sức ép từ các trưởng lão trong gia tộc vì hắn lấy tài nguyên để làm mấy việc này.

Kót két!

Tiếng mở cửa vang lên làm hai người nhìn lại thì thấy Lâm Tiêu bước vào.

Lâm Tiêu thản nhiên bước vào, sắc mặt hết sức bình tĩnh, không nhìn ra trước đó hắn còn là người nằm trên giường không dậy nổi kia.

" Tiêu nhi.. ngươi sao lại tới đây" Lâm Thiên Hồng nhìn thấy là Lâm Tiêu vẻ mặt chợt biến nói, hắn lo lắng cho con trai đang bị thương nên không xuống giường được ấy vậy mà giờ lại tự mình tới đây.

" Caca huynh đang bị thương sao lại chạy ra đây. Lâm Giao hấp tấp chạy tới đỡ Lâm Tiêu ngồi xuống.

" Ừm..ta đã không sao muội không cần lo lắng" Lâm Tiêu từ tốn nói, hắn thấy khá ấm áp khi có người quan tâm mình, kiếp trước hắn đứng ở đỉnh cao, nhưng người khác chỉ nhìn hắn với ánh mắt kinh sợ chứ không giám quan tâm hắn như vậy.

Thân người ở cao cũng có nỗi khổ 'Rét vì tuyết lại lạnh vì sương' còn Niệm Tiểu Thiến thì đa phần là giả vờ dối gặt hắn mà thôi.

" Phụ thân không cần lo, con đã trở ngại"

" Con đến đây là muốn một ít tiền từ chỗ phụ thân để đi làm ít việc" Lâm Tiêu nhìn Lâm Thiên Hồng nói .

Lâm Thiên Hồng chưa nói gì, hắn thầm nghĩ có lẽ con hắn lại muốn lấy tiền đi chơi bời đây mà, hắn cũng chỉ biết thở dài trong lòng mà thôi.

" Ừm con muốn bao nhiêu tiền" Dù nghĩ thế nhưng hắn không nói ra.

" Caca huynh muốn lấy tiền làm gì" Lâm Giao kiều hừ một tiếng nói, theo nàng nghĩ là Lâm Tiêu ắt hẳn lấy tiền đi ăn uống lêu lổng.

" Muội đừng hiểu nhầm, ta là có việc cần dùng đến mà thôi" Biết Lâm Giao nghĩ lầm, Lâm liền vội nói.

" Đây là một ngàn kim tệ, con mang đi mà dùng" Lâm Thiên Hồng móc ra một túi kim tệ giao cho Lâm Tiêu.

" Được vậy ta đi trước" tiếp nhận túi tiền, Lâm Tiêu bước đi ra.

" Aiii..!" Lâm Thiên Hồng nhìn mà thở dài.

" Để con đi cùng huynh ấy"

Caca chờ muội với" Lâm Giao nói một tiếng liền chạy đi.

Rạo quanh trong phủ đệ, Lâm Tiêu nhìn thấy rất nhiều thị vệ nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh thường cùng đáng thương hại.

Chuyện Lâm Tiêu bị đánh cho phế giờ Lâm gia ai ai cũng biết, hơn hai năm nay chúng đều chế nhạo thầm tên thiếu gia phế vật này.

Nghe những tiếng bàn luận rất nhỏ này Lâm Tiêu cũng chẳng quan tâm, thản nhiên bước đi.

Thanh Vân thành nhân khẩu gần trăm vạn người, cũng không phải là nhiều, so với các thành lớn hơn là ít.

Đông thành là nơi tấp nập nhất của Thanh Vân thành vì ở đây có một nơi mà để người ta phải tụ tập và giao dịch.

Đi trên đường Lâm Tiêu cũng nhận thấy rất nhiều người nhận ra hắn, nhưng hầu hết đều châu đầu ghé tai bàn luận gì đó.

Bước đi thản nhiên đến một cỗ kiến trúc cao 4 tầng đầy to lớn và khan trang.

Trước cửa có hai tên thủ vệ canh gác, tu vi cả hai đều là ngũ cấp võ đồ.

Nhìn thấy Lâm Tiêu bước đến một tên thủ vệ ngăn lại.

" Đây không phải Lâm đại phế sao, sao lại đến đây, mau còn không sợ mất mặt vì không có tiền ư " một tên thủ vệ khác càng là trâm trọng nói.

Bọn hắn cũng không sợ Lâm Tiêu, vì thực lực Lâm Tiêu thấp hơn bọn hắn.

Nhìn thấy hai tên thủ vệ mà cũng giám ngăn trở mình Lâm Tiêu hơi nhíu mày.

" Làm sao, muốn vào đây ít nhất cũng phải có hơn một trăm kim tệ, ngươi có sao" thị vệ kia giọng nói đầy xem thường đạo.

" Hai tên khốn nạn cả các ngươi giám ngăn trở caca ta" Lúc này một giọng nói đầy tức giận của một nữ tử vang lên.

Thị về quay đầu nhìn lại thì thấy là Lâm Giao thì hơi mất tự nhiên, Lâm Tiêu là phế vật nhưng Lâm Giao thì không.

" nào giám , nào giám" Thị vệ kia bèn cúi người nói.

Hừm.. chúng ta muốn đi vào" Lâm Giao hừ lạnh một tiếng nói.

" Mời.. mời hai vị" thị vệ mời hai người vào, vì có Lâm Giao nên cũng chẳng làm khó Lâm Tiêu nữa.

Bạn đang đọc Chí Tôn Vạn Cổ sáng tác bởi Tatan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tatan
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.