Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba mươi năm

Tiểu thuyết gốc · 1074 chữ

Cánh cửa đi vào Cửu Sắc Bảo Đồ đã mở, lúc này, ở bên ngoài, chi chít những con cháu thế gia đã tiếp bước chuẩn bị. Những thiếu niên, thiếu nữ rảo bước, chờ mong được bước vào.

Ở một nơi khác, một thiếu niên đang cẩn thận từng bước tiếp cận Cửu Sắc Bảo Đồ, thiếu niên Lục Vân Tiên, từng bước thăm dò, để ý xung quanh, xóa đi dấu vết của bản thân mà tiến tới. Sâu trong linh hồn Lục Vân Tiên, Lục Trường Sinh cũng đang tỏa ra ý niệm nhằm đề phòng xung quanh. Đến nơi, Lục Trường Sinh khẽ nói :

“ Vân Tiên, đã đến, bắt đầu đi “

“ Vâng, gia gia “

Lúc này, Lục Vân Tiên cầm ra một viên Linh Châu. Viên Linh Châu to bằng nắm tay tỏa ra những ánh sáng đa sắc khiến con người ta không khỏi chói mắt.

Linh Châu đã có, Lục Vân Tiên bắt đầu niệm chú

“ Có người “ Lục Trường Sinh lên tiếng nhắc nhở

Nghe thấy vậy, Lục Vân Tiên thu lại Linh Châu, hướng tới kẻ không hẹn mà gặp tươi cười chào hỏi : “ Vị huynh đài này, không biết huynh thuộc thế gia nào “

“ Tộc Thù “ Thiếu Niên đáp

Nghe vậy, Lục Vân Tiên đầu có chút choáng. Cẩn thận suy tính, phòng bị,Lục Vân Tiên cảnh giác nói : “ Ngươi là ai “

“ Thiên Tử “

Lời nói vừa dứt, Võ Văn Đông đã lao tới, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm tiêu, đồng loạt ra tay khiến cho Lục Vân Tiên trở tay không kịp.

“ Phốc “

Một cách tay của Lục Vân Tiên đứt lìa.

Nhìn cánh tay của mình bên dưới, Lục Vân Tiên nghiếng răng nghiến lợi mà nói : “ Hừ, khốn kiếp, Thế tộc các ngươi, có ngày ta cũng sẽ diệt sạch “

“ Xiuuuu”

Một đường kiếm lần nữa tiến tới nhằm thẳng vào yết hầu Lục Vân Tiên mà đến, nhưng vừa một khắc này, Lục Vân Tiên đã vội vàng lùi lại, thành công bảo toàn mạng sống.

“ Tốt “ Võ Văn Đông nói

“ Hừ, được lắm, ta không bằng người, nhưng người cũng không bắt được ta “

Vừa nói Lục Vân Tiên vừa tức tốc chạy trốn, một pháp bảo được Lục Vân Tiên Vứt lại phía sau tạo nên một vụ nổ kinh thiên.

Được một nửa đường, Lục Vân Tiên bỗng nhiên dừng lại. Phía trước hắn chính là một lão giả râu tóc bạc phơ. Như nhận ra uẩn khúc bên trong, Lục Trường Sinh vội vàng ra mặt.

Linh hồn hiện thân, lão gia có chút thất thần. Lão giả nói : “ Tại hạ Võ Thanh Bạch, không biết các hạ là “

“ Lục gia, Lục Trường Sinh “

“ Ồ “

Bạch lão kinh ngạc một tiếng, sau đó, Bạch lão đáp : “ Vậy là dư nghiệt Lục gia a”

Lời nói vừa ra, Bạch lão cùng Lục Trường Sinh đã bắt đầu trận chiến.

Từng đợt sóng xung kích khiến cho thiên địa ảm đảm. Phá núi chặn sông, chỉ một cái nhấc tay là khiến cho biển rộng cũng có thể lấp đầy.

Lục Vân Tiên lúc này đứng bên dưới chỉ biết cảm thán không thôi, đôi mắt ước ao, khao khát, căm hờn nhìn về 2 thân ảnh trên không trung, nhìn về hướng xa xăm.

Lúc này, Võ Văn Đông đã đuổi tới. Nhìn về phía Lục Vân Tiên mà nói :

“ Đừng phí sức “

Như thấy ác mộng, Lục Vân Tiên sử dụng hết công lực mà ra sức chạy.

Thấy vậy, Võ Văn Đông có chút không vui, nhìn về phía Bạch Lão mà nói : “ Sắp bắt đầu rồi “

Hiểu ý, Bạch lão bắt đầu gia tăng sức mạnh, thế thượng phong dần nằm trong tay Bạch lão.

“ Bùm “

Lục Vân Tiên đang chạy trốn thì bị 1 bàn tay đánh bật trở lại. May mắn thay trên người Lục Vân Tiên có pháp bảo hộ thể nên vẫn còn nguyên dạng. Nằm trên mặt đất, Lục Vân Tiên nhìn về phía Lục Trường Sinh đang thất thế, sau đó nhìn về phía Võ Văn Đông hô lớn :

“ Khốn kiếp, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng chê thiếu niên nghèo “

“ Hay cho câu đừng chê thiếu niên nghèo “ Võ Văn Đông cười đáp

Vừa nói Võ Văn Đông vừa vận khí, từng tia năng lượng quấn quanh nắm đấm của hắn, chậm rãi, từ từ mà tới. Võ Văn Đông nói tiếp

“ Ba mươi năm của ngươi hay ba trăm năm của ngươi cũng chả là gì đối với ta. Chỉ với chừng đó thời gian, ngươi dám so sánh với ba ngàn đời gia tộc ta công hiến tới giờ này? “

“ Bùm “

Cơ thể Lục Vân Tiên trở thành một vũng máu.

“ Khốn kiếp, trời diệt Lục gia ta, trời diệt Lục gia ta a “

Lục Trường Sinh chưởng lực hướng lên khoảng không mà tới. Từng chưởng lực tựa như dùng toàn phần sinh mệnh khiến cho linh hồn càng thêm mờ ảo. Cho đến khi biến mất, đôi tay Lục Trường Sinh vẫn hướng thẳng lên trên.

Bạch lão trở lại bên cạnh Võ Văn Đông, một bóng đen khác cũng xuất hiện bên cạnh. Nhìn thấy bóng đen kia, Bạch lão trầm giọng nói :

“ Dương lão quái, Thiếu chủ bảo ngươi “

“ Thiên tử cho ta chặn đầu, phong hờ bất trắc “ Dương lão đáp

“ Không ngờ, ngươi yếu tới vậy “ Dương lão bồi thêm

Bạch lão có chút tức giận, nhìn về phía Dương lão nói với giọng mỉa mai : “ Dùng mười phần công lực đánh với Nguyên Anh lão tổ, thật mạnh “

“ Bỏ đi, không đôi co với ngươi a “Dương lão khoa tay nói

Nói xong, Dương lão hướng Võ Văn Đông cung kính nói : “ Thiên Tử, mọi việc đã xong, lão gia xin cáo lui “

“ Được “ Võ Văn Đông đáp

Dương lão rời đi.

Võ Văn Đông cùng Bạch lão cũng bắt đầu trở lại cánh cổng đi vào Cửu Sắc Bảo Đồ.

Bạn đang đọc Chí Tôn Mộng sáng tác bởi ATL03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ATL03
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.