Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 85

Phiên bản Dịch · 2865 chữ

Chương 180

Lại trở về rồi, là số trời đã định?

Má u đã nhuôṃ khắ p trên măṭ đấ t, tựa như nhữ ng đó ahoa tuyế t bay mú a cuồ ng loaṇ ở không trung.

Môṭ ngườ i đứ ng ở phı́a trên tườ ng thà nh cao cao, đứ ngthâṭ lâu, quầ n á o ở giữ a kı̀nh phong á c liêṭ mà rung đôṇ g, môṭ đôi phượng mâu sâu thẳ m đá ng sợ, thổ i ramôṭ mả ng lớ n tử khı́ mà u đen dà y đăc̣ .

“Gia!” Ngườ i tớ i môṭ thân y phục màuđen, con ngươi mà u lam âm utrong trờ i chiề u sá ng rực hơn giữ a hà o quang laṇ h giá :“Gia, khánh công yế n(*) đã bắ t đầ u.”

(*) Khá nh công yế n: Tiêc̣ rượu chú c mừ ng môṭ sự kiêṇ lớ n, công lao lớ n.

“Khá nh công yế n?” Đông Phương Cử u buông mắt, nhı̀n măṭ trờ i chiề u ngã về tây, môṭ vù ng đồ ng trố ng khôngbiên giớ i, loṭ và o mắ t đề u là hoang vắ ng.

Khôi phuc̣ năm tò a thà nh trı̀, đá nh chiế m tá m tò a thà nh Kimquố c, mười lăm huyện trấn. Trâṇ chiế n lầ n nà y, Đông Phương Cử u hoàn toà n xứ ng đá ng là ngườ i chiế n thắ ng.

Chı́nh là ...

Trong lò ng trố ng rỗng, cho dù đạt được những thứ nàythì như thế nào?

“Gia...” Bac̣ h U đè thấ p thanh âm, cuñ g không chú tvui sướ ng vı̀ thắ ng lợi.

“Được rồi!” Đông Phương Cử u nheo laị phượngmâu, tay nắ m laị , trong mắ t nhı̀n không ra môṭ tia độ ấ m:“Moịngườ i chắ c là đợi số t ruôṭ rồ i, đi thôi.”

“Dạ, gia.” Bac̣ h U bỗng nhiên ngẩ ng đầ u, trong mắ t hı̀nh như có và iphầ n bi thương.

Khá nh công yế n vố n là môṭ mả nh tiế ng hoan hô, nó i cườ i, chú ngtướ ng sı ̃ ăn uố ngtiêc̣ tù ng rấ t vui vẻ , nhưng mà sứ giả Kim quố c đã đến là m cho không khí biṭ kı́n môṭ tầ ng sương laṇ h. Kỳ thâṭ , sứ giảKim quố c đế n chı̉ là vı̀ mang hạ lê cua Hiên Viên đê cho Lương vương Đông

Phương Cử u, cò n có môṭ câu.

Đông Phương Cử u cú i đầ u buông mắ t, nhı̀n chằ m chằ m và o thư chú cmừ ng, lá t sau, hắ n ngẩ ng đầ u nhı̀n về hướ ng Kim quố c sứ giả đang đứ ng ở giữ a trướ ng, măṭ không đổ i sắ cmở miêṇ g: “Ý củ a Hiên Viên bệ hạ là thế nào?” Tăṇ g hắn tò a thà nhtrı̀? Đầu óc của Hiên Viên Tiêu không lẽ bị trúng tên rồi?

Sứ giả hơi hơi cú i hạ thân mı̀nh, thanh thanh cổ hoṇ g, cấ t cao gioṇg nó i: “Ngô hoà ng bệ hạ đăc̣ biêṭ lêṇ h thầ n thay truyền lờ i – có được môṭ ngườ i, mấ t mườ i tá m tò a thà nh thìnhư thế nà o?”

Trong trướ ng thoá ng chố c yên tıñ h không tiế ng đôṇ g.

Sı̉ nhuc̣ , tuyêṭ đố i là sı̉ nhuc̣ ! Đây rõ rà ng chı́nh làkhiêu khı́ch!

Bac̣ h U nhı́u mà y, á nh mắ t nhẹ nhà ng nhı̀n về hướ ng chủ tử củ amı̀nh, Đông Phương Cử u chı̉ hơi hơi đôṇ g đuôi lông mà y, chı̉ dựa và okinh ngiêṃ hắ n nhiề u năm đi theo Đông Phương Cử u, hắ n thâṭ sâu cả m thấ y rằ ng sứ giả Kim quố c vẫn cò n đứ ngthẳ ng được lúc nà y sẽ không cò n nhı̀n thấ y được á nh măṭ trờ i ngà y mai.

Mắt phượng đen thẳm khẽ cong, môṭ nụ cườ i quỷ di ̣ khả m ở khó e môi Đông Phương Cử u, thanhâm laṇ h như băng từ trong lồ ng ngực truyề n ra, không có nử a phầ n độ ấ m, “Vậy, trẫm cuñ g muố n tăṇ g Hiên Viên đếmôṭ phầ n lễ moṇ .”

Phượng mâu hep̣ dà i chuyể n hướ ng sang Bac̣ h U biể u hiêṇ ra á nh sá ng nguy hiể m:“Bac̣ h U, thay sứ giả đaị nhân chuẩ n bi ̣ quan tà i thượng haṇ g.”

“Dạ...” Bạch u khom người ôm quyền. “Ngươi...ngươi...hai nước đá nh nhaukhông

ché m sứ giả ! Đông Phương Cửu! Ngươi....” Sứ

giả đang đứ ng lú c nà y run rẩ y hai tay, á nh mắ t hoả ng sợ màtrừ ng lớ n.

“To gan! Tuc̣ danh củ a bệ hạ ngươi có thể goị sao!” Môṭ vi ̣ Lương quố c phó tướ ng ngồ i dướ i sớ m đã bấ tmãn vớ i Kim quố c sứ giả kiêu ngaọ , đâp̣ bà n đứ ng lên, đố isứ giả đang thấ p thỏ m lo âu rố ng to.

Đông Phương Cử u cườ i ha hả, đôi mắt phượng mị hoặc mở ra, dường như đầm nướ c củ a mấ y ngà n, mấ y vaṇ năm đề u ngưng tụ ởbên trong đôi mắt ấy, sau đó một chút biến đổi,

vỡ ra thành ngọc lưu ly.

“Kỳ thật trẫm nghı ̃ muố n ché m không phả i là ngươia, không phả i ngươi!” Đông Phương Cử u cườ i lớ n đứ ng dâỵ , tay á odà i vung lên:“Tiễn sứ giả lên đường”

......

Mêṭ mỏ i cù ng bi thương, côṇ g thêm cổ đôc̣ mơ hồ phá t tá c là m chothể lực củ a tôi tiêu hao hầ u như không cò n, tưở ng rằ ng phả i ởtrong xe chở tù binh cao cấ p thế nhưng do môṭ lầ n bất ngờ bị ngấ t ởtrên đườ ng nên giờ được ở trong xe ngựa thoả i má i, dườ ng như hà nhtrı̀nh cuñ g bi ̣tôi lôi ké o mà châṃ laị .

Cứ như thế , gầ n môṭ thá ng, cuố i cù ng cuñ g đế n hoà ng thànhKim quố c Cẩm Hâm.

Hoàng cung Kim quốc, ngự thư phò ng.

“Chủ tử , Lăng...” Thâp̣ Tứ do dự nên như thế nà o xưng hô vớ iThượng Quan Lăng, kêu Lăng chủ tử thìsợ Hiên Viên Tiêu nghe không xuôi tai,goị thẳ ng kỳ danh laị biế t ngườ i nọ là người Hiên Viên Tiêu đăṭ ở trong lò ng, cho dù laị bực bội nàng cuñ g sẽ quađi.

Hiên Viên Tiêu buông xuố ng con ngươi, thấ y không rõ thầ n sắ c trong mắt, chı̉ nghe được giọng nói băng hà n: “Thượng Quan Lăng laị là m sao vâỵ?” Không phả i laị bấ t tın̉ h chứ ? Nàng ta như thế nà o laị yế u nhưvâỵ , không phả i chỉ là trú ng tên, chı̉ là bi thương ngoà i da, thâṭ là không khiến người khác bớt lo!

“Chủ tử , Lăng...công chú a ho rất dữ dội.” Thâp̣ Tứ cảm thấ y vẫn là xưng hô như thế vớ i Thượng Quan Lăng là thỏ a đá ng,đợi tâm tı̀nh chủ tử nhà mı̀nh chuyể n biế n tố t đep̣ , hắ n laị đổi xưng hô cuñ g không ngaị a!

“Hử?!” Môṭ tia lo lắ ng không hề ngăn cả n mà theo miêṇ g Hiên Viên Tiêutrà n ra, nhưng giây tiế p theo hắ n laị sa sầ m măṭ nghiêm nghi,̣ laṇ hgioṇ g hỏ i:“Cò n chưa có chế t đi?”

Thâp̣ Tứ sử ng số t, cú i đầ u, khó e miêṇ g run rẩ y, trả lời: “Bẩ m chủ tử , cò n chưa.” Hắ n cuñ g không dá m nó i chữ ‘chết’.

“Hừ ! Vâỵ không phả i là được rồ i sao.” Á nh nhı̀n củ a Hiên ViênTiêu trở laị trên tấu chương trong tay, Thâp̣ Tứ vừ a điṇ h xoayngườ i rờ i đi laị nghe được lờ i nó i tâṇ lực á p chế của HiênViên Tiêu: “Tı̀m hai ngự y xem nà ng môṭ cá i, ngự y viện nà ykhông thể dù ng thı̀ cho boṇ họ về nhà đi!”

Thập Tứ cố gắng kìm lại ý cười, khom lưng cung kinh nói: “Dạ, chủ tử, Thập Tứhiểu rồi.”

Nử a ngà y sau, Hiên Viên Tiêu ngẩ ng đầ u nhı̀n về hướ ng Thâp̣ Tứ , khêu mi hỏ i: “Cò n có chuyêṇ gı̀?”

Thâp̣ Tứ khom ngườ i nó i: “Thuôc̣ hạ phỏ ng đoá n rằng Lăng công chú a là sợ laṇ h, chỗ nà ng ở hiêṇ giờ cũng giống như lãnh cung vậy, cho dù có Tiể u Tuyế t hế t lò ng hầu hạ đố i vớ i cơ thể công chú a cũng không tố t.”

Kim mâu hạ xuố ng trong nhá y mắ t sá ng lên, buông tấu chương trong tay,Hiên Viên Tiêu ho khan hai tiế ng, nhı̀n về phı́a Thâp̣ Tứ , á nh mắt ôn hò a rấ t nhiề u, hắ n thờ ơ hỏ i: “Chı̉ có Trườ ng Lac̣ cung có bı́ch lô (*) sao?”

(*): Lò sưở i trong tườ ng.

Thâp̣ Tứ đá p: “Bẩ m chủ tử , quả thâṭ chı̉ có Đông Noãn các của Trườ ng Lac̣ cung là có bı́ch lô.” Còn không phải sao,đó là mấ y thá ng trướ c bệ hạ ngà i tự mı̀nh sai ngườ i an bà i ànha. Thâp̣ Tứ nó i thầ m trong lò ng, trên măṭ cuñ g không dá mcó nử a phầ n biể u cả m dư thừ a.

Hiên Viên Tiêu nghe vâỵ , giố ng như rấ t khổ sở mà nhı́u nhı́u mà y,tiế p theo laị thở dà i, giố ng như hế t cá ch mà mở miêṇ g:“Vâỵ cuñ g không cò n cá ch nà o. Để cho nà ng taṃ ở taị Trườ ng Lac̣ cung đi.”

Hiên Viên Tiêu gioṇ g nó i dườ ng như là bấ t đắ c dı,̃ nhưng ngườicó tâm tư có thể đoá n được vaṇ tuế gia củ a boṇ họ chỉ chờ có người mở ra đầu đề này thôi, rố t cuôc̣ vẫn làThâp̣ Tứ có ánh mắt nha.

“Vâng, thuôc ha liền đi lam.” Thâp Tư cung kı́nh vá i chà o, lui ra ngoà i, không nhı̀n thấ y được môṭ tiaýcườitrên khó e mắ t Hiên Viên Tiêu.

.........

Không phả i chứHiên Viên Tiêu cò n để tôi ở

taị Trườ ng Lac̣ cung? Oh my god, có lầ m hay không đây, tôicho rằ ng hắ n sẽ lấ y tôi tế cờ !

Tiể u Tuyế t nâng tôi sả i bướ c và o chı́nh điêṇ Trườ ng Lac̣ cung to lớ n, rôṇ g rãi khi tôi còn đang suy nghĩ bực mình, mãi đế nkhi hương lan nhà n nhaṭ đôṭ nhiên chui và o muĩ mớ i nhắ c nhở tôi,Tôi Hồ Hán Tam lại trở về rồi (*)! Măc̣ dù có phầ n bấ t đắ c dı ̃ đi...

(*) Hồ Hán Tam là một nhân vật trong phim cách mạng của TQ, câu nói này ý chỉmột người đã lâu không xuất hiện, nay trở lại thì sẽ có thảm cảnh ngoài dựliệu.

Đố i diêṇ phiế n đá cẩ m thac̣ h ngũ sắ c được lau chùi trongsuố t sá ng lên, cây côṭ hà nh lang, vá ch tườ ng vẫn như trướ c trắng tinh không tı̀ vế t, sạch sẽ trong suố t.

Cá c loaị hoa lan vẫn thanh nhã toạ lac̣ tại cá c gó c củ a cung điêṇ .

Tiế n và o Đông Noãn các, tâm hình nhưcũng trở nên ấ m á p. Sa maṇ mà nh châu, thanh trà đaṃ trà , bı́ch lô đang chá y rừ ngrực, noãn lô mà u và ng thổ i ra đà n hương khı́ nhà n nhaṭ .

Hế t thả y đề u khiế n ngườ i khá c cực kỳ thoả i má i.

“Chủ tử , người vừ a lò ng?” Tiể u Tuyế t cườ i khanh khá ch mà nhı̀nmắ t tôi, tı̀nh cả m vui vẻ bôc̣ lộ trong lờ i nó i củ a cô:“Vẫngiống lúc chủ tử rời đi đúng không?”

Tôi khẽ gâṭ đầ u, châṃ rãi đi đế ntrướ c nhuyễn điế m dà y củ a thá p quý phi, ngồ i xuố ng.

“Ngườ i xem vẫn là Trườ ng Lac̣ cung tố t, ấ m á p nhiề u nha!Nế u laị ở taị Minh Du đó , đừ ng nó i chủ tử ngườ i,liề n ngay cả nô tỳ cuñ g bi ̣ đó ng băng!” Tiểu Tuyết tuy làtự nói tự nghe nhưng lời cũng không có ngừng.

Đầ u tiên là nâng ấ m lô mà u và ng thả trên tay tôi, laị đem trà đểtrong tay tôi, vừ a đi phò ng bế p sai người chuẩ n bi chá o thanh. Sở thích của tôicôấy nửa điể m không quên, chı́nh là đây thủ y chung sẽ không phải là Trườ ngLac̣ cung củ a tôi.

Tôi cứ nằ m như vâỵ , như môṇ g như tın̉ h, bừ ng tın̉ h laị nhớtớ i bứ c hoạ trà n đầ y thú y trú c ở hâụ viêṇ ,hương trú c nhà n nhaṭ ngay taị chó p muĩ củ a tôi, mà hắ n khẽ nhếch môi phun ra hơi thở liề n rơi trên trá n củ a tôi...

Ngườ i nọ nó i: Yêu thı́ch mà u xanh biế c, yêu thı́ch trú c, yêu thı́chtrú c chung tı̀nh.

Ngườ i nọ nó i: Trú c sinh trăm năm, nhưng chı̉ nở hoa môṭ lầ n, hoa rơi trú c tử.

Giờ khắ c nà y, ở trong môṇ g, tôi laị như đaị

haṇ chờ mưa, tưở ng niêṃ hắ n.

Hiên Viên Tiêu liề n như vâỵ lẳ ng lăṇ g mà đứ ng, con ngươi màuvàng thủ y chung dừ ng ở trên ngườ i ngườ i đó , nhı̀n thấ y ngườ i đónhı́u mi, tươi cườ i, cườ i yế u ớ t, thâṃ chı́ khó e mắ t trà nra môṭ gioṭ lệ trong suố t, căp̣ kim mâu kia chưa từ ng rờ i đi nửa phân. Tâm, theo môṭ cá i nhăn mà y của ngườiđó, môṭ nụcườ i phâp̣ phồ ng, thoả i má i.

“Bệ ha!̣ ” Tiể u Tuyế t cung kı́nh đứ ng phı́a sau Hiên Viên Tiêu, sợ quấy rầ y đế n gương mặt đang ngủ yên tĩnh kia, thanh âm nhẹ đế n mức khôngthể nghe thấ y.

“Thờ i tiế t vẫn laṇ h, đem á o lông cừ u mà u trắ ng kia cầ m đế ncho nà ng đi.” Hiên Viên Tiêu châṃ rãi xoay ngườ i, dù ng dư quanglướ t qua Tiể u Tuyế t:“Đừ ng nó i cho nàng trẫm đã tớ i.”

“Vâng, nô tỳ hiể u.”

......

Ngôn quố c Vân kinh, hoà ng cung.

Ngườ i phı́a trên tòa cao khiêu mi cườ i, môṭ đôi tử mâu vớ i vẻngaọ nghễ, không cho phép phả n khá ng, trên gò má maṇ châusa hoa nộ thả ra, cực độ quyế t tuyêṭ , cuñ g cực độ hoa my.̃

Hắ n nó i: “À, Hiên Viên Tiêu đãquay về kinh rồi, rấ t tố t, rấ t tố t.Đồ nuôi dưỡng lâu rồi cuñ g nên thu hồ i rồi.”

Hắ n nó i: “Vương đệ đá ng thương củ a ta kia chı̉ sợ cuñ g nhớ nàng talắm rồi.”

Một cô gái thướ t tha hế t sứ c quyế n ru,̃ môṭ thanh niên áo trắng mặtkhông biểu tình, nhưng đề u cung kı́nh mà quỳ trên măṭ đấ t.

Cử a bi ̣ đẩ y ra, môṭ cá i đầu nhỏ lấp ló nhìn và o, dù ng mắ t to đen bóng củ a hắ n hướ ng trong điêṇ quan sá t từ trên xuống dướ i, nhı̀n đế n ngườ i ngồ i trên cao kia phú t chố c khuôn măṭ nhỏ nhắ n nhấ t thờ i trà n ngâp̣ vui sướ ng, cao gioṇ gkêu;“Sư phu!̣

” Ngườ i cuñ g ngay lâp̣ tứ c hướ ng ngườ i nọchồm tới.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.