Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật của A Mẫn

Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

Vài hôm nữa là ngày kỉ niệm của cô và anh đã ở bên nhau được 5 năm nhưng mà có lẽ bây giờ cô không thể cùng anh đón ngày kỉ niệm này nữa rồi, cô cười khổ một cái rồi lại bình tĩnh cùng tiểu bảo bối nghe nhạc. Bỗng “rầm” tiếng động này khá lớn nên cô chạy nhanh qua phòng A Mẫn

Một lúc trước đó trong phòng A Mẫn, căn phòng tối chỉ có một ánh sáng nhỏ chỗ bàn trang điểm, bà nhìn bà trong gương, nước mắt lăn dài, bà cười khổ một tiếng rồi lại dùng tay gỡ chiếc da nhăn nheo bị phỏng ấy xuống khỏi mặt, lúc gỡ nó đau lắm nhưng làm sao có thể đau bằng nỗi lòng của bà được, một người mẹ nhưng lại phải xa con mình từ khi nó còn nhỏ, lại phải tới nơi này với một thân phận khác với một khuôn mặt khác, bà cầm tấm hình trên tay là ảnh của gia đình bà lúc trước, đây là hình ảnh cuối cùng mà bà cùng con trai và chồng bà chụp được, bà đau lòng thực sự rất đau. Bỗng cơn đau đầu ập đến, bà chưa kịp lấy thuốc thì đã mất thăng bằng ngã trên mặt đất.

Lúc này Thi Thi chạy qua nhìn thấy đang ngã trên đất, cô lại đỡ bà dậy, bà chỉ tay chỗ ngăn kéo, sau khi đỡ bà dựa vào tường cô đi lại lấy hộp thuốc trong ngăn kéo cũng nhìn thấy được tấm hình gia đình của bà có chút quen mắt, nhưng không để tâm lại chạy tới đưa thuốc cho bà cùng ly nước, bà uống xong trạng thái có vẻ ổn, cô lại đưa bà về giường, cẩn thận đắp chăn lần này cô lại phát hiện trên gương mặt bà thật đẹp chỗ vết sẹo đó biến mất, cô thấy hơi ngạc nhiên rồi lại nhìn bàn trang điểm là miếng da giả cùng tấm ảnh gia đình, nhìn kĩ một chút cô hơi ngạc nhiên, đây là ảnh gia đình lúc nhỏ của Phong Thần, trước anh từng cho cô xem tuy là hai bức ảnh ở hai khoảng thời gian khác nhau nhưng mà cách đứng của mọi người giống y nhau chỉ có mẹ của anh trong ảnh này và ảnh kia thật sự có cảm giác khác nhau một chút nhưng lại không biết khác nhau tại điểm nào. A Mẫn còn chưa chìm vào giấc ngủ, cơ thể sắp ở trạng thái mơ màng nên cũng biết cô nhóc này có lẽ biết được một chút về bà rồi, rồi A Mẫn thiếp đi.

Cô chưa tin được, nhưng thấy bà có vẻ mệt và cũng chìm vào giấc ngủ nên cô đã im lặng tắt đèn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng nhưng không thể không nghĩ về câu chuyện của bà, rốt cuộc là sao chứ, cô xoa xoa bụng mình, cô muốn để suy nghĩ ấy qua một bên nhưng không thể, cô đi đi lại lại trong phòng, bụng cô đã 4 tháng không to lắm, cô xoa bụng dần chìm vào giấc ngủ

Bên trong giấc ngủ của cô luôn là hình ảnh của A Mẫn và Trương Thụy xoay qua xoay lại như muốn cô tìm điểm khác biệt, bất chợt hình ảnh Phong Thần hiện ra, trông anh buồn rầu, bỗng anh khụy gối ngồi xuống, bên cánh tay anh rỉ chút máu, cô hoảng sợ chạy đến nhưng càng chạy lại càng xa không thể tới được, cánh tay Phong Thần đưa về phía như muốn cầu cứu, trong miệng không ngừng gọi “ Thi Thi, Thi Thi”. Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi trên trán cô rất nhiều, nhìn ngoài trời đã sáng rồi, thì ra chỉ là ác mộng nhưng cô vẫn lo lắng cho Phong Thần rất nhiều, rốt cuộc tại sao cô lại mơ giấc mơ kì lạ như thế.

Cô thở nhẹ rồi nhanh chóng lấy điện thoại lên mạng tra, chưa kịp bấm vào thanh tìm kiếm thì cô đã thấy rất nhiều tin tức về tập đoàn Bạch thị, cô lướt một lúc nào là giá cổ phiếu tập đoàn tụt dốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Phong Thần không có mặt nhiều ngày, chủ tích vắng mặt trong một thời gian dài trong các cuộc họp cổ đông, tập đoàn Bạch thị có nguy cơ phá sản,… cô trợn tròn mắt bấm vào một tin tức định đọc thì bài báo không hiển thị, thoát ra tìm tin khác thì gần như mọi tin tức mất, cô mơ hồ đoán được điều gì đó, cô bỗng lo lắng cho Phong Thần “ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ, anh ấy không bao giờ vắng mặt quá lâu trừ khi đi du lịch với mình nhưng mà vẫn mỗi ngày họp hội qua video, nếu anh bị thương hay bị gì đó thì sao, nhưng mà với tin tức này thì chắc biệt thự Bạch Hổ cũng đã bị rất nhiều nhà báo sắn đuổi, nếu anh ấy biến mất như thế thì anh ấy có thể đi đâu được đây, không được mình phải cải trang lên thành phố một chuyến”. Cô nhanh chóng chuẩn bị, cô có thai nên khá khó mặc quần, vì nó sẽ không thoải mái nên cô chọn một chiếc đầm bầu, mặc lên mình chiếc áo hoodie dày một chút để giữ ấm, có thể bây giờ không lạnh nhưng bụng cô cần giữ ấm. Cô ra khỏi phòng qua thăm A Mẫn, bà cũng vừa dậy

  • Dì à, con đi ra ngoài một chút

  • Đợi lát ta đi cùng con.

  • Dì à, lần này dì không đi cùng con được, con có linh cảm Thần đang có vấn đề nên con phải đi.

  • Thần? – Bà hơi ngạc nhiên, cái tên nghe quen thuộc quá.

  • Là Bạch Phong Thần, chồng con.

  • Bạch… Bạch Phong Thần, vậy đứa bé này là…- Bà cuối xuống nhìn bụng cô, đưa tay xoa nhẹ

  • Dạ vâng, con đi nhé, dì ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, con sẽ về sớm.

    Cô thương bà một cái lên trán, rồi ra xe A Cương cùng ông đi lên thành phố. A Mẫn thất thần một lúc rồi lại hạnh phúc cười, là bà quá ngạc nhiên nhưng con bé nói Phong Thần đang có chuyện bà hơi lo lắng.

Bạn đang đọc Chỉ Cần Bên Tôi sáng tác bởi CSYY01
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pphan115
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.