Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ơn trời

Tiểu thuyết gốc · 755 chữ

Tiếng Triệu Vĩ vang lên:

- Tim cô ấy đạp lại rồi! Nhanh mang dụng cụ đến đây.

Các y tá nhanh chóng chạy đi lấy, mọi người ngạc nhiên ôm nhau mừng rỡ, còn anh đứng đó vưà khóc vười cười như đứa trẻ vừa được cho kẹo, nhìn cô không rời nửa giây cho đến khi y tá dần khép cánh cửa lại, anh vẫn tiếp tục nhìn. Lại thêm một đoạn thời gian nữa họ vẫn chưa ra, đèn cấp cứu vẫn sáng đỏ. Hơn một tiếng sau đó Triệu Vĩ bước ra, khuôn mặt không cười:

- Cô ấy đã thoát khỏi tay thần chết nhưng lại đang hôn mê rất sâu, cô ấy tỉnh lại có hai khả năng, nếu trường hợp tốt tỉnh lại sẽ mất đi một chút kí ức nhưng vẫn có thể khôi phục chỉ có 30% khả năng, còn trường hợp xấu là cô ấy sẽ trờ thành người thực vật.

Triệu Vĩ bước lại vào phòng, Vũ Lam và mẹ Thi Thi đứng không vững, ôm người đàn ông của họ mà khóc, còn Phong Thần như cứng người chân bước không nổi, cứ đứng nhìn trời trồng nhìn vào phòng cấp cứu mà không nói lời nào, cơ thể như bị rút cạn sức lực nhưng lại không thể quỳ xuống hay ngồi bệt xuống chỉ biết đứng như thế.

Bên trong căn phòng bệnh, Thi Thi nhắm mắt nằm đó, bên cạnh là Phong Thần, anh đã chăm sóc cô mấy ngày đêm và không dám chợp mắt, tay anh vẫn nắm tay cô, đẻ tay cô lên khuôn mặt mình, nhìn cô tâm sự gì đó.

Mọi người đến thăm cô đều thấy tấm lưng cô đơn, buồn bã, gầy gò đang luyên thuyên một mình, Khuôn mặt anh bây giờ ốm hơn, quầng thâm cũng đang dần hiện lên trên bọng mắt anh, râu đã mọc lên nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tuấn tú vốn có của anh.

Hôm nay có lẽ anh không có nhiều sức lực để luyên thuyên mà đã thiếp đi bên giường bệnh của cô, tay cô vẫn được anh nắm và áp lên gương mặt mình. Ngón tay cô bỗng rung nhẹ một nhịp, hàng mi tâm anh hơi nheo, có lẽ anh đã thấm mệt vì vậy không mở đôi mắt của mình. Một lúc sau đôi mắt cô từ từ mở ra, không gian căn phòng hơi mờ ảo, cô thờ một cái nhẹ, đôi môi không khô lắm vì được anh cho nước đầy đủ nhưng nó vẫn dính vào nhau hơi chặt khiến cô khó khăn mở ra. Cô kêu lên một tiếng nhỏ và rất nhẹ nhìn trước mắt là trần nhà trắng lạ, nhìn qua bên cạnh mình, chàng trai tều tụy nhưng vẫn hiện lên nét đẹp, tay anh vẫn nắm chặt lấy đôi bàn tay cô, môi cô cười nhẹ, cô thực sự muốn cầm chăn đắp lên cơ thể anh nhưng cô bỗng cảm thấy chàng trai trước mặt cô rốt cuộc là ai, tại sao anh lại nằm ở đây, tại sao cô lại quan tâm anh nhiều đến thế, đến giờ bản thân cô vẫn không hiểu. Cô vẫn nhìn chăm chú anh, một lúc thì Lam Lam bước vào phòng, cô vui đến nỗi muốn hét to lên nhưng chợt nhận ra đây là bệnh viện, cô chạy đến ôm chầm lấy Thi Thi, Phong Thần giật mình mở mắt, nhận ra có điều gì đó, anh hơi nghi hoặc nhưng trong lòng đang mong đợi một điều gì đó khiến lòng anh nhảy nhót, đúng chính là điều đó, chính là điều anh đang nghĩ tới đó, anh nhanh chân cầm điện thoại điện Triệu Vĩ. Triệu Vĩ bước vào phòng bệnh còn xen lẫn một chút ngạc nhiên, anh kiêm tra một chút cho, có vẻ cô ổn, sức khỏe đang dần hồi phục. Cô nói chuyện cùng Lam, cùng ba mẹ cô, một chút ánh mắt cũng không để ý đến anh và Hạo Thiên cho dù có cũng chỉ là ánh nhìn lướt qua, mang một chút khó hiểu. Cho đến khi Lam Lam giới thiệu anh:

- Thi à, Phong Thần của cậu đây !!!

- Của tớ ? – Cô mang khuôn mặt đầy sự ngạc nhiên không tin được nhìn Lam Lam, ngón tay chỉ thẳng vào mình run run, điều Lam Lam nới như một điều gì đó kì lạ và phi lí đối với cô

Bạn đang đọc Chỉ Cần Bên Tôi sáng tác bởi CSYY01
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pphan115
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.