Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Cho dù là người ở Mordor hay là thuộc hạ rải rác khắp thành phố Thiên Vân, giờ phút này dốc toàn bộ lực lượng. Quyền hạn của Mặc Dương ở khu vực xám thành phố Thiên Vân, lần đầu tiên bày ra triệt để, sức ảnh hưởng khiến người ta tặc lưỡi.

"Đưa bà ta về biệt thự sườn núi, không có mệnh lệnh của tôi, bà ta không được bước ra khỏi biệt thự nửa bước." Mặc Dương tiếp tục nói.

"Vâng." Lâm Dũng sai hai thuộc hạ, trực tiếp áp giải Tưởng Lam lên xe.

Trong mắt Mặc Dương bừng bừng lửa giận, ông ngửa đầu nhìn trời, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng cần biết mày là ai,

có gan dám động vào nửa cọng tóc của Hàn Niệm, tạo sẽ cho cả nhà mày chôn cùng."

Thủ đô.

Đại viện nhà họ Hàn.

Thi Tinh rảnh rỗi không có chuyện gì làm sửa sang vườn hoa trong nhà. Với việc không có người giúp việc, Thi Tinh tự mình làm tất cả việc nhà, điều này cũng cho bà có cơ hội giết thời gian.

Chuyện Tô Nghênh Hạ mang thai sinh con gái bà đã biết, trong lòng cũng rấtmuốn tới thành phố Thiên Vân xem thử. Dù sao bà cũng là bà nội của đứa bé, cũng có trách nhiệm chăm sóc Hàn Niệm. Nhưng Hàn Tam Thiên không có ở đây, hơn nữa bây giờ Hàn Tam Thiên vẫn còn oán giận bà, vì vậy Thi Tinh chỉ có thể nén ý muốn này xuống. Bà hi vọng có một ngày, Hàn Tam Thiên có thể tha thứ cho mình, dẫn theo Hàn Niệm trở về thủ đô thăm bà.

Đang chỉnh sửa hoa cỏ, Viêm Quân bên cạnh đột nhiên nói: "Vừa nhận được tin tức, hình như con gái của Tam Thiên bị người ta bắt cóc."

"Cái gì?" Thi Tinh quay đầu, mắt sáng quắc nhìn Viêm Quân. Đó chính là cháu gái của bà, vậy mà lại có người bắt cóc!

"Chắc hẳn tin tức không sai." Viêm Quân nói.

Thi Tinh hít sâu một hơi, nói: "Không phải rất nhiều người canh chừng ở biệt thự sườn núi hả, sao có thể bị người ta bắt cóc?"

"Tin tức nói là người làm nhà họ Tô mang đi." Cảm xúc của Viện Quân nhìn thì không sao, nhưng hai tay ông đã siếtchặt, hơn nữa rõ ràng các khớp ngón tay đã trắng bệch, hiển nhiên ông cũng đang

trạng thái tức giận, chỉ là che giấu vô cùng tốt mà thôi.

Thi Tinh cắn răng, mặc dù tin tức này khiến bà vô cùng phẫn nộ, nhưng bà không mất lí trí.

Hà Đình là loại người gì, bà hiểu được đại khái, hơn nữa Hàn Tam Thiên có ơn với bà, bà không có lý do gì để làm thế.

Phải biết rằng từ khi Hàn Tam Thiên rời khỏi thủ đô, gần như không yêu cầu nhà họ Hàn làm bất cứ chuyện gì cho anh.

Lần đầu tiên Hàn Tam Thiên tìm bà nhờ giúp đỡ cũng là vì con gái của Hà Đình, phần ân tình này, đủ để Hà Đình biết ơn cả đời.

"Thay vì nói là Hà Đình làm, tôi cảm thấy chuyện này liên quan tới Tưởng Lam hơn." Thi Tinh lạnh giọng nói. Suy nghĩ đầu tiên của bà và Mặc Dương giống hệt nhau. Dù sao Tưởng Lam từng vì đối phó Hàn Tam Thiên mà bỏ ra rất nhiều tâm tư, dẫu có ra tay độc ác với con gái Hàn Tam Thiên, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

"Bây giờ cô định làm gì?" Viêm Quân nói.

"Lúc Tô Nghênh Hạ chuyển dạ tôi không đi là sợ Tam Thiên không vui. Nhưng bây giờ, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể bỏ mặc? Đó dù gì cũng là cháu gái của tôi." Thi Tinh thản nhiên nói.

Ngay hôm đó, một chiếc máy bay tư nhân từ sân bay thủ đô bay đến thành phố Thiên Vân.

Sau khi Tưởng Lam về đến nhà, an ủi Tô Nghênh Hạ đã khóc tới xé tim xé phổi, nhưng cảm xúc của Tô Nghênh Hạ không sao bình tĩnh lại được.

Đó là một miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, Tô Nghênh Hạ xem số phận của mình, đối với một người mẹ mà nói, lạc mất con của mình, có lẽ là cơn ác

mộng khiến người ta không thể nào chấp nhận được.

Tưởng Lam giả vờ giả vịt nói nhất định Mặc Dương sẽ tìm được Hàn Niệm, nhưng trong lòng bà ta lại ước gì người tài xế kia sẽ giết hai người Hàn Niệm và Hà Đình.

Tuy rằng bà ta không có cơ hội giết Hàn Tam Thiên, nhưng nếu con nghiệt chủngđó có thể chết, chuyện này với Tưởng Lam mà nói cũng là một việc sảng khoái.

Khoảng chín giờ tối, Tô Nghênh Hạ vẫn hồn bay phách lạc ngồi trong phòng khách, thời gian lâu như vậy, ngay cả nước miếng cũng không có mà uống, Tưởng Lam thì vừa ăn xong một bữa tiệc lớn, ăn no uống đủ nằm trên sofa nghỉ ngơi.

Về việc Tô Nghênh Hạ khóc, Tưởng Lam đã hơi mất kiên nhẫn, vì vậy bà ta không định quản Tô Nghênh Hạ, cô muốn khóc thì cứ để mặc cô khóc.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tưởng Lam theo bản năng lau khóe miệng một cái, sợ để lại vết mỡ.

Theo Tưởng Lam, người tới nhất định là Mặc Dương, bà ta không thể để Mặc Dương nhìn thấy vẻ mặt vô tâm của mình.

Nhưng khi mở cửa, Tưởng Lam lại sợ đến mức theo bản năng lui lại mấy bước.

Thi Tinh!

Sao người phụ nữ này lại tới?

Ám ảnh lớn nhất đời này của Tưởng Lam có lẽ là do Thi Tinh mang lại.

Nhớ cái tát mạnh mẽ hôm đó, đến nay vẫn là dấu vết không thể nào phai mờ trong đầu Tưởng Lam.

Loại người ăn trên ngồi trước bẩm sinh như Thi Tinh với Tưởng Lam mà nói giống hệt áp lực nghìn cân, có thể khiến bà ta có ảo giác hít thở không thông dù không có ngoại lực tác động.

"Sao, sao cô lại tới đây?" Sắc mặt Tưởng Lam lập tức trở nên thảm hại không chịunổi. Bà đã quên mất Thi Tinh, không nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ đột ngột xuất

hiện.

Lúc Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Thi Tinh, nước mắt khô cạn trong mắt lại chảy ra, quỳ dưới đất không có sức lực nói: "Mẹ, con xin lỗi. Là con để mất Hàn Niệm."

Thi Tinh thấy dáng vẻ tự trách tiều tụy của Tô Nghênh Hạ, trong lòng đau xót. Bà biết rõ bây giờ lòng Tô Nghênh Hạ đau thấu tim gan, tựa như ngày xưa bà chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn cho Hàn Tam Thiên mà ngay cả nhấp môi Hàn Tam Thiên cũng không thèm đã xoay người rời khỏi.

Cùng là mẹ, sao Thi Tinh có thể không đồng cảm chứ?

"Tưởng Lam, cháu gái của tôi đâu?" Thi Tinh lạnh lùng nhìn Tưởng Lam hỏi.

Đối mặt với Thi Tinh, Tưởng Lam còn cảm thấy sợ hãi hơn khi đối mặt với Mặc Dương, hốt hoảng lắc đầu, nói: "Bị Hà Đình mang đi, không liên quan gì tới tôi. Tôi là bà ngoại của Hàn Niệm, chẳng lẽ bà nghĩ tôi sẽ hại nó hả?"

Thi Tinh nặng nề cho Tưởng Lam một bạttai, tiếp tục nói: "Cháu gái của tôi đâu?"

"Tôi thật sự không biết, không liên quan gì tới tôi." Tưởng Lam ôm mặt, càng thêm kinh hoàng nói.

Chát!

Lại là một bạt tai đánh vào mặt Tưởng Lam, Thi Tinh tiếp tục lặp lại năm chữ: "Cháu gái của tôi đâu?"

Hai bên gò má của Tưởng Lam đều cảm thấy rất buốt đau nhức, Thi Tinh ra tay chẳng nể nang chút nào.

"Cô dựa vào đâu mà đánh tôi? Tôi cũng như cô, đều là bề trên của nó. Bà có tư cách gì chỉ trích tôi với vẻ bề trên?!" Đột nhiên Tưởng Lam bùng nổ, khàn cả giọng quát Thi Tinh.

Đối mặt với Tưởng Lam sắp phát điên, vẻ mặt Thi Tinh vẫn bình tĩnh không gợn sóng, đưa tay túm tóc Tưởng Lam, sau khi nắm chặt đầu bà ta thì nâng gối, đập vào mặt Tưởng Lam.

Mặc dù Thi Tinh chỉ là phụ nữ, nhưng lúc bà bắt đầu tàn nhẫn thì có rất ít đàn ông sánh bằng bà. Đây là sự khác biệt ở gia tộc lớn, bà có thể chứng kiến một khía cạnh khác của thế giới. Dưới tình cảnh đó, tất nhiên tâm tính của bà sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường.

Đối mặt với người từng muốn giết con trai của mình, sao Thi Tinh lại giơ cao đánh khẽ chứ?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.