Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2763 chữ

“Anh Tam Thiên, chuyện này chúng ta thương lượng lại một chút đi, ngục giam Địa Tâm thật sự là quá nguy hiểm, anh không thể mạo muội mạo hiểm lớn như vậy.” Đạo Thập Nhị nói.

Lâm Dũng không có vẻ mạnh mẽ như Mặc Dương, giọng nói cũng lộ ra nhỏ nhẹ một chút, nhưng mà thái độ của anh ta cũng rất rõ ràng, nói: “Anh Tam Thiên, có lẽ không lâu nữa thôi, có thể Chuột Chũi sẽ truyền tin tức về, anh đừng có gấp, chúng ta lại chờ đợi một chút xem thế nào đi."

Hàn Tam Thiên quét mắt một vòng nhìn mọi người, nói: “ Mọi người không muốn tôi đi.”

“Đương nhiên, nếu anh dám đi, cứ để tôi trực tiếp giết anh tốt hơn, miễn cho anh đi ngục giam Địa Tâm chịu khổ.” Mặc Dương nói, thái độ của ông là cứng rắn mạnh mẽ nhất, bởi vì ông là người nhìn Hàn Tam Thiên chịu đựng cực khổ tới bây giờ, cuối cùng hôm nay đã thành người nhà với Tô Nghênh Hạ. Có thể thưởng thụ thật tốt thế giới của hai người bọn họ, tại sao lại có thế ngay lúc này đi ngục giam Địa Tâm

chứ?

Về mặt cảm xúc, dù là tình cảm của người khác, Mặc Dương cũng không dám sơ xuất xíu nào, bởi vì ông đã từng hối hận về chuyện này, ông không mong muốn Hàn Tam Thiên sẽ giẫm lên vết xe đỗ.

“Nếu như tôi không thể không đi thì sao?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

“Lâm Dũng, lấy dây thừng ra, trói cái loại ngu ngốc này lại, tôi muốn anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ giám sát anh ta." Mặc Dương nói với Lâm Dũng, thậm chí còn nhịn không được mắng một tiếng thô tục.

Lâm Dũng cũng không dám động, anh ta nào dám trói Hàn Tam Thiên lại chứ, loại lời này, Mặc Dương cũng dám nói, nếu làm thật thì cũng chỉ có Mặc Dương mới dám đi làm.

“Không tin tôi như vậy sao?" Hàn Tam Thiên đành chịu nói.

“Không phải tôi không tin anh, mà là ngục giam Địa Tâm thật sự quá nguy hiểm. Anh có thể tiếp tục phải người đi, nhưng mà vì sao muốn đích thân đi chứ? Anh có từng suy nghĩ đến em dâu chưa?” Mặc Dương tận tình khuyên bảo nói.

Chuyện của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên đã sớm suy nghĩ kỹ rồi, bởi vì đây là một chuyện anh không thể không đi làm, dù cho thật sự phải xin lỗi Tô Nghênh Hạ,anh cũng nhất định phải thử một lần.

“Chuyện đó không phải đã có anh săn sóc giúp tôi sao, có anh ở đây, tôi còn lo cái gì chứ.” Hàn Tam Thiên nói.

“ĐỒt mẹ.” Mặc Dương chửi ầm lên: “Sao tôi có thể so được với cái thằng ngu ngốc như anh, địa vị của anh ở trong lòng cô ấy sao giống nhau được. Đối với cô ấy mà nói, anh chính là trụ cột tinh thần, nếu anh chết, thế giới của cô ấy lập tức bị sụp đổ rồi, anh muốn cô ấy chấp nhận cái kết quả này như thế nào chứ.”

“Mặc Dương.” Hàn Tam Thiên đứng dậy, dáng người ngay thẳng không khỏi lộ ra vẻ cao lớn phi thường, anh nói: “Tôi nhất định phải đi, chỉ cần để cho tôi vượt qua cái ổ gà này, tôi có thể cho cô ấy một tương lai tốt hơn, mà anh và chị dâu ở dưới suối vàng, tôi cũng có thể thực hiện hứa hẹn.”

“Tin tưởng tôi.”

“Cho dù là ngục giam Địa Tâm hay chính là Địa Ngục, tôi cũng có thể còn sống rời đi.”

“Tôi chỉ là muốn đi xem ông nội, xem ông ấy còn ở đó hay không.”

Lời nói này của Hàn Tam Thiên khiến đám người Mặc Dương cúi đầu, bọn họ không thể nào hiểu được tình cảm của Hàn Tam Thiên dành cho Hàn Thiên Dưỡng nhưng từ trong lời nói lại có thể cảm nhận được tầm quan trọng của Hàn Thiên Dưỡng với Hàn Tam Thiên.

Chấp niệm của cậu ta rất mạnh, không có bất kỳ người nào có thể thay đổi được.

Mặc Dương thở dài đi đến bên người Hàn Tam Thiên vỗ vỗ vai của anh: “Tam Thiên phàm là chuyện muốn làm cho tốt đều phải dự tính tình huống xấu nhất, chưa kể chuyện này nguy hiểm như vậy, nếu như thật sự cậu không về được, chúng tôi nên làm gì, cô ấy nên làm gì?

“Nếu không về được, vậy làm phiền các anh thay tôi chiếu cố thật tốt cho cô ấy, nếu như cô ấy có thích người nào, dù cho là tái giá, tôi cũng muốn các anh bảo vệ thật tốt cho cô ấy." Hàn Tam Thiên đáp lời.

Mặc Dương nghe được hai chữ tái giá này, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân nhiều năm như vậy, tình cảm với Tô Nghênh Hạ vất vả lắm mới có tiến triển nhưng giờ lại phải đứng trước nguy cơ này.

Ba năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa đón, rốt cuộc chờ được đến khi thân thuộc cuối cùng hiện tại lại có khả năng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mà cậu ta chỉ có thể nói lời xin lỗi với tình cảm của Tô Nghênh Hạ, khiến cho cả đời Tô Nghênh Hạ phải sống trong khổ sở

Đột nhiên Mặc Dương đá một cước vào mông Hàn Tam Thiên nổi giận mắng: “Con mẹ nó, cậu có chết cũng phải trở về cho tôi, không nhìn thấy thi thể của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không tin là cậu đã chết.

Hàn Tam Thiên xoa cái mông đau nhức vẻ mặt cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để trở về.”

Mặc Dương đi đến bên cạnh, tay phải dùng sức ôm lấy bả vai của Hàn đau nhức, trong hốc mắt của người đàn ông trung tuổi đúng là huỳnh quang lập loè.

“Nhớ kỹ, em dâu đang chờ cậu, nếu như cậu chết, em dâu coi như phải cùng tên đàn ông khác ngủ với nhau.” Mặc Dương nói.

“Mặc đại ca, lời nói này của anh thật sự quá độc ác, coi như muốn dùng phép khích tướng cũng nên ôn hoà một chút chứ.” Hàn Tam Thiên hoàn toàn chỉ có thể cười gượng, anh biết Mặc Dương cố ý khích tưởng mình thế nhưng loại trình độ khích tướng này đã đạt đến trình độ Hàn Tam Thiên không thể tiếp nhận được.

Tô Nghênh Hạ ngủ cùng một chỗ với tên đàn ông khác ngủ!

Chỉ mới thử nghĩ đến như vậy, tim của Hàn Tam Thiên đã cảm thấy đau.

“Kia còn không phải chắc, chẳng lẽ cậu lại còn muốn em dâu vì cậu mà thủ tiết cả một đời sao, dù sao ông đây nói rõ ràng với cậu, nếu cậu không về không, tôi sẽ xây cái mộ quần áo cho cậu, sau đó mỗi ngày kiếm cho em dậu một tên đàn ông khác nhau để sống chúng.” Mặc Dương nói tiếp.

Với tình tình đôi khi như là trẻ con của Mặc Dương, Hàn Tam Thiên thật sự không thể làm gì, tuổi tác tên này dù sao cũng là cấp bậc ông chú mà đôi khi lại làm ra loại chuyện hết sức ngây thơ.

Hàn Tam Thiên lấy máy thu tín hiệu như

một hộp diêm nhỏ, phía trên có một cái đèn có ánh sáng màu xanh giao cho Mặc Dương.

“Đây là cái gì?” Mặc Dương tò mò.

“Khi thời điểm đèn xanh biến thành đèn đó có nghĩa là tôi đã chết.” Hàn Tam Thiên trả lời, đây là máy truyền tín hiệu của con chip mà anh bảo Chuột Chũi gắn vào trên người mình, có lẽ trước kia Hàn Tam Thiên đã từng cân nhắc qua khi giao Chuột Chũi cho bên nhà giam, anh đã sớm đoán được Chuột Chũi sẽ không đưa được tin tức có ích gì.

Làm các bước phòng ngừa một cách chu đáo đã trở thành một cái thói quen của Hàn Tam Thiên, làm bất kỳ chuyện gì anh đều sẽ lưu lại cho mình một con đường khác, để tùy cơ ứng biến hoặc là thay đổi sách lược.

Mới mười bốn tuổi đã bắt đầu ngầm khống chế giới kinh doanh, con đường mà Hàn Tam Thiên cũng không hề bằng phẳng, cũng đã qua rất nhiều trở ngại, nếu như không phải anh hay phòng ngừa chu đáo, tuyệt đối sẽ không có khả năng có được thành tựu như ngày hôm nay.

Sau khi Mặc Dương nhận lấy máy thu tín hiệu thì hỏi: “Thứ này sẽ không phạm phải sai lầm gì chứ, lỡ may cậu không chết mà nó đã đổi thành đèn đỏ, đến lúc đó cậu trở về mà em dâu đã tái giá, cậu cũng không thể trách tôi đó.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho nó biến thành đỏ đèn, anh cũng đừng quanh co lòng vòng uy hiếp tôi nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hàn Tam Thiên đáp lời.

“Khi nào cậu đi?” Mặc Dương trầm giọng.

Hàn Tam Thiên nhìn Đao Thập Nhị hỏi: “Thập Nhị, cậu còn có thể liên hệ với người của nhà tù Địa Tâm chứ?"

“Tôi có thể thử xem sao, có điều hai lần liên tục như vậy, nhà tù Địa Tâm rất có thể sẽ cảnh giác, mà ở phương diện trước khẳng định sẽ càng thêm tốn tiền.” Đao Thập Nhị nói.

“Tiền không phải là vấn đề, anh nhanh đi liên hệ đi." Hàn Tam Thiên đáp.

“Được.”

Sau khi Hàn Tam Thiên bàn giao xong thì rời khỏi Mordor, thừa dịp còn chút thời gian, anh dự định ở bên cạnh Tô Nghênh

На.

“Anh, anh Tam Thiên thật sự khiến cho người ta bội phục, chỗ như nhà tù Địa Tâm anh ấy vẫn có gan để đi.” Vẻ mặt Châu Bạch tôn sùng mà nói với Đao Thập Nhi.

Đạo Thập Nhị thở dài: “Đây chính là nhà tù Địa Tâm đấy, từ xưa tới giờ chưa từng Có ai có thể sống mà rời khỏi đó, hy vọng cậu ta thật sự có thể sáng tạo kỳ tích.”

“Thập Nhị, thật sự không có ai rời khỏi đó?” Mặc Dương không tin lắm mà hỏi.

Đao Thập Nhị chắc chắn mà lắc đầu: “Nếu như có, thì tin tức này đã sớm truyền khắp thế giới ngầm, đây là chuyện mà một số người coi như là chuyện vô cùng vinh quang thế nhưng cho tới nay, tôi chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy.”

“Vậy cậu sẽ sớm nghe được." Mặc Dương cắn răng, mặc kệ trước kia có người ra được hay không, anh ta vẫn vững chãi tin tưởng Hàn Tam Thiên có thể trở thành kẻ đầu tiên.

Đao Thập Nhị ừ một tiếng: “Tôi đi trước, còn liên hệ với người của nhà tù Địa Tâm nữa, có việc thì liên lạc với tôi sau.”

Sau khi Đao Thập Nhị và Châu Bạch rời khỏi, Mặc Dương thất hồn thất lạc ngã ở trên ghế sô pha, Lâm Dũng biết anh ta cực kỳ lo lắng cho Hàn Tam Thiên, thế nhưng chuyện này không ai có thể giúp một tay, lo lắng cũng không làm được chuyện gì.

“Mặc đại ca, từ khi em biết Tam Thiên đến giờ, chỉ cần là chuyện anh ấy muốn làm không có gì là không làm được.” Lâm Dũng khuyên nhủ.

“Từ hôm nay trở đi, không cho phép bất kỳ tên đàn ông nào tới gần Tô Nghênh Hạ, chỉ cần là kẻ có ý đồ xấu với Tô Nghênh Hạ thì trực tiếp đánh gãy chân." Mặc Dương ra lệnh.

“Vâng.” Lâm Dũng gật đầu.

Bên dưới công ty nhà họ Tô.

Hàn Tam Thiên đứng ở trước cổng công ty chờ Tô Nghênh Hạ tan làm.

Đã rất lâu rồi không có đến đón Tô Nghênh Hạ tan làm, loại cảm giác quen thuộc này khiến cho thể xác tinh thần Hàn Tam Thiên vui sướng không thôi, cảm giác mong chờ hơn hẳn so với bất cứ chuyện gì.

Lúc này một một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, khi anh nhìn thấy người bước xuống xe cảm giác không khỏi ngoài ý muốn.

Hai người Tô Hải Siêu và Tô Dưỡng Hàm sao lại xuất hiện ở công ty họ Tô gia vậy?

Sau khi Tô Hải Siêu có được sự ủng hộ âm thầm của Thân Ông đã mở công ty riêng cho mình, có thể nói là nhân sinh vô cùng đắc ý, hiện tại sau khi trôi qua một thời gian khi anh ta mở cửa xe thể thao cũng đã thành thạo hơn hẳn.

Có điều Hàn Tam Thiên biết được Thân Ông đã chết, hiện tại Tô Hải Siêu không còn kim chủ, chắc hẳn công ty vận hành không còn huy hoàng như trước.

“Hàn Tam Thiên, thật là khéo nha.” Tô Hải Siêu chủ động nói chuyện với Hàn Tam

Thiên sau đó đi đến bên cạnh đưa cho Hàn Tam Thiên một điếu thuốc.

Hàn Tam Thiên không có nhận lấy mà thản nhiên hỏi: “Anh tới đây làm gì?"

Trước kia, thời điểm khi Tô Hải Siêu có Thân Ông trợ giúp, tính cách phách lối, ở trước mặt Hàn Tam Thiên vênh vang đắc ý, nhưng mà bây giờ Thân Ông đã chết, anh ta đã mất đi trụ cột, ở trước mặt Hàn Tam Thiên cũng không dám lên mặt nữa.

Dù rằng Tô Hải Siêu vẫn như cũ cho rằng Hàn Tam Thiên là đứa con rơi trong cái gia tộc nhưng anh ta cũng biết thân biết mình, cho dù là con rơi đi nữa thì anh ta cũng không có tư cách để nói chuyện với Hàn Tam Thiên.

“Tôi đến tìm Tô Nghênh Hạ nói chuyện hợp tác, công ty hai nhà chúng ta đều lớn mạnh, cùng nhau liên thủ khẳng định sinh ý càng lớn hơn nữa." Tô Hải Siêu chẳng biết xấu hổ lên tiếng.

Hàn Tam Thiên nhịn không được mà bật cười, cùng nhau liên thu?

Bốn chữ này buồn cười đến cực kỳ, không có Thân ông thì sớm hay muộn công ty của Tô Hải Siêu sẽ phá sản, anh ta còn dám nói bốn chữ này lớn mạnh liên thủ này.

"Tô Hải Siêu, đợi công ty anh đóng cửa, tôi sẽ đến chúc mừng anh.” Hàn Tam Thiên thản nhiên.

Vẻ mặt của Tô Hải Siêu thay đổi, tình huống công ty được anh ta tận lực giấu diếm không lộ ra bên ngoài, hiện tại sẽ không có ai sẽ biết được chuyện này, nhưng Hàn Tam Thiên dường như lại cực kỳ rõ ràng.

“Đóng cửa?" Tô Hải Siêu cực kỳ lạnh lùng mà cười một tiếng: “Hàn Tam Thiên, cho dù anh là người họ Hàn ở Yên Kinh nhưng cũng đừng xem thường người khác quá đáng, công ty của tôi đang hoạt động rất tốt, lợi nhuận cực kỳ khả quan, sao lại đóng cửa được.”

“Lợi nhuận?" Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn Tô Hải Siêu.

Tô Hải Siêu chột dạ không dám nhìn thẳng ánh mắt Hàn Tam Thiên: “Không phải sao? Tôi mở công ty chính vì để kiếm tiền, có lợi nhuận có gì kỳ lạ chứ.”

“Nếu công ty của anh có lợi nhuận, anh còn có thể tìm đến Nghênh Hạ để hợp tác? Theo như tôi thấy, sau khi Thân Ông chết, công ty anh không còn vốn, đã sớm không chịu nổi nữa mới đúng." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Tô Hải Siêu sợ hãi nhìn Hàn Tam Thiên, với tin Thân Ông đã chết anh cũng không hề biết, chỉ là không liên lạc được với Thân Ông khiến Tô Hải Siêu ảo giác rằng Thân Ông không muốn ủng hộ tiền cho anh ta nữa.

Không nghĩ tới, ông ta vậy mà đã chết rồi!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.