Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2007 chữ

Bước vào cửa sân, Viêm Quân ăn mặc rất mộc mạc xử lý vườn rau trong sân, giống như là một ông lão nông dân bình thường.

Hàn Tam Thiên một lòng làm trợ thủ giúp đỡ ông, một già một trẻ vây quanh vườn rau nho nhỏ bận rộn cả buổi. Ai mà có thể nghĩ đến, một ông lão khiến cho cả Thủ Đô đều run rẩy, một vị tiểu thiếu gia nhà họ Hàn vậy mà cũng làm loại chuyện này.

Giữa trưa, lúc mặt trời trên cao nóng hừng hực, một già một trẻ ngồi ở cửa ra vào hóng mát, bùn đất đầy trên tay cũng không rửa sạch, giống như bọn họ vốn là thôn dân lớn lên ở nơi đây.

“Chuyện tối ngày hôm qua, ông đã nghe nói rồi.” Viêm Quận cười nhìn Hàn Tam Thiên, vẻ mặt hiền lành.

Gương mặt này đã từng vô cùng khí khái hào hùng, tuy rằng hôm nay gương mặt đã phủ kín nếp nhăn, nhưng mà đối với Hàn Tam Thiên, thì vẫn là một trong hai

gương mặt mà anh an tâm nhất.

“Ông nội Viêm, ông không cảm thấy kỳ lạ sao, dựa vào thân thủ của con sao có thể một quyền KO Đơn Kình được chứ.” Hàn Tam Thiên nói.

Viêm Quân không thể phủ nhận gật đầu, nói: “Dựa vào thực lực của con, đúng là không thể nào là đối thủ của Đơn Kình, cho nên lúc ông nghe được tin tức này, ông vô cùng kinh ngạc.”

“Ông nội Viêm, nếu như con nói, trong lúc đó con đã có loại sức mạnh này, ông tin con không?” Hàn Tam Thiên nói.

Nét mặt Viêm Quân trong nháy mắt nghiêm túc, nói: “Dạo gần đây trên cơ thể của con, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

Nói tới chuyện đặc biệt khác, có lẽ là mỗi đêm vô duyên vô cớ lại đau đầu. Chẳng qua sau khi Hàn Tam Thiên nói chuyện này với Viêm Quân, nghi ngờ trên mặt Viêm Quân càng thêm rõ ràng.

“Đau đầu?” Viêm Quân lắc đầu, hình như cũng không cách nào liên kết hai chuyện này lại với nhau.

“Nhắc tới cùng kỳ lạ, sau khi con bắt đầu đau đầu, con mới phát hiện sức mạnh của

mình trong lúc đó đã trở nên mạnh mẽ, hơn nữa mạnh mẽ đến tình trạng khó tin. Ông nội Việm, tuy là hai chuyện này nhìn như không có liên quan, con có thể cảm nhận được, nhất định có liên hệ nào đó.” Hàn Tam Thiên nói.

Viêm Quân gật đầu, ông tin tưởng trực giác của Hàn Tam Thiên. Nếu như anh đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không sai.

Chỉ là vì sao đau đầu đến, sức mạnh lại từ đâu mà đến, Viêm Quân vô phương giải thích được.

“Trên thế giới này, thật sự có một đám người, có được sức mạnh mà người thường không thể giải thích, khi ông trên chiến trường đã được chứng kiến, họ dùng sức mạnh một người phá vỡ ngàn quân, nhưng ông và họ cũng chỉ từng gặp mặt một lần mà thôi. Ông tin, trên thế giới này, có người có cấp độ mà người bình thường không thể nào chạm tới được, ta định thăm dò thử, chỉ tiếc là không có cách nào tiếp xúc được. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với sức mạnh của con, có lẽ chỉ có người ở cấp độ kia mới có thể giải thích.” Viêm Quân nói.

“Ông nội Viêm, ông nói cái cấp độ kia, chẳng lẽ là nơi thần tiên đang ở hả?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Viêm Quân thừa biết Hàn Tam Thiên đây là đang trêu ghẹo ông, một cái hạt dẻ nện xuống đầu Hàn Tam Thiên, nói: “Thậm chí ngay cả ông cũng dám trêu chọc, lá gan của con không nhỏ nha.”

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên tủi thân ôm lấy đầu, nói: “Ông nội Viêm, con sai rồi.”

Viêm Quân lắc đầu, nói tiếp: “Bọn họ cũng là người bình thường, chỉ là có một chút chỗ đặc biệt mà thôi, nhưng mà rốt cuộc đặc biệt ở đâu, lại đặc biệt như thế nào, ông cũng không biết. Vốn ông nghĩ rằng nghi hoặc này sẽ bị mang vào quan tài, nhưng mà bây giờ, có lẽ con có thể giúp ông tìm ra đáp án.”

“Ông nội Viêm, con chính là tới tìm ông giúp, tại sao lại trở thành con giúp ông tìm đáp án vậy." Bộ dạng Hàn Tam Thiên đầy bụng uất ức nói.

“Thằng nhóc xấu xa này, thật lâu chưa tập võ với ông nên mong con lại ngứa đúng không?” Viêm Quận uy hiếp nói.

Hàn Tam Thiên vội vàng xua tay, nói: “Ông nội Viêm, con cũng không có ý khiêu khích ông.” Nói xong, Hàn Tam Thiên dời chủ đề, nói: “Loại sức mạnh này, có thể sinh ra ảnh hưởng cho cơ thể của con không?”

“Không biết.” Viêm Quân không chút do dự nói, loại chuyện này đã không phải là phạm trù mà ông có thể lý giải, vì vậy rốt cuộc xảy ra cái gì, ông cũng không thể khẳng định được, ông không biết gì hết, cần tự bản thân Hàn Tam Thiên đi tìm hiểu mới được.

Hàn Tam Thiên thở dài, anh lo lắng nhất là sức mạnh này ảnh hưởng tới tình trạng cơ thể của anh, lỡ như tới lúc nào đó nó cắn trả thì anh đi chầu ông bà mất, chết như vậy cũng quá oan rồi.

“Con cũng không cần quá lo lắng đâu, ít nhất hiện nay cô sức mạnh này có thể mang đến cho con rất nhiều chỗ tốt. Con có thể chiến thắng Đơn Kình, nói không chừng ngay cả Địa Ương, thậm chí là vệ sĩ ở bên người Hàn Lập, họ đều không phải là đối thủ của con.” Viêm Quân nói.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên cười gượng, Địa Ương anh không dám nghĩ, huống chi là cái vị mãnh tướng bên người Hàn Lập đây.

“Ông nội Việm, ông thật là đề cao con đó.” Hàn Tam Thiên nói.

Nét mặt Viêm Quân nghiêm túc, không có chút bộ dạng nói giỡn nào, nói: “Đợi sau khi con tiếp xúc đến cấp độ đó, con sẽ biết, bây giờ con trong mắt cao thủ, chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi.”

“Ông nội Viêm, con thật hoài nghi ôngđang khoác lác với con, chẳng lẽ bọn họ thật sự chính là thần tiên à.” Hàn Tam Thiên méo miệng nói.

“Không phải thần tiên, càng không có năng lực lấp biển dời non trong truyện Thần Thoại, nhưng mà bọn họ thật sự khác hẳn với người thường, vẫn là câu nói ấy, muốn biết chân tướng, chỉ có nước con từng bước từng bước tìm hiểu.” Viêm Quân nói.

“Được rồi, con có cảm giác hôm nay tới, chỉ giúp ông làm ruộng thôi, cái gì cũng không có được.” Hàn Tam Thiên mở hai tay đầy bùn đất ra, vẻ mặt đành chịu.

“Hiện tại anh ta hẳn là đã thành thật rồi,

“Thân Ông ở Thủ Đô, cũng xem như là nhân vật không nhỏ, ông ta thật đúng là tự cao mà, một chút cũng không lo lắng hậu quả.” Hàn Tam Thiên cảm thán nói.

“Đây là khởi đầu đáng sợ của Hàn Lập, sau lưng có nước Mỹ làm chỗ dựa, vì thế ông ta có thể muốn làm gì thì làm, chưa giết con, cũng là vấn đề ông không hiểu.” Viêm Quân lắc đầu nói. Nếu như Hàn Lập quyết tâm muốn giết Hàn Tam Thiên, thì không có bất cứ người nào có thể ngăn cản, nhưng mà ông ta lại không dùng thủ đoạn đơn giản nhất là trực tiếp giết luôn khiến cho Viêm Quân rất không hiểu.

Hàn Tam Thiên và Hàn Lập đã từng nói qua về chuyện này, vậy nên khi Viêm Quân bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, anh lập tức nói cho lão biết. Viêm Quân nghe xong liền bật cười. Vậy ra lí do Hàn Lập không giết Hàn Tam Thiên cũng chỉ là vì sợ báo ứng?

"Cháu ngốc thật đấy. Bọn nó đã trở thành gia tộc gốc Hoa đứng đầu nước Mỹ rồi, chẳng lẽ còn ngại làm thêm vài chuyện thương thiên hại lý sao?" - Viêm Quân

nói.

Hàn Tam Thiên cau mày hỏi: "Ông Viêm. Ý ông là anh ta không phải vì chuyện đó mà không giết cháu ạ?"

Viêm Quân vừa cười vừa nói: "Thằng cháu chậm tiêu này, đến người nhà nó còn dám xuống tay. Cháu là ai mà nó không dám?"

Trước đây Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng anh không nghĩ nhiều. Dù sao bây giờ cũng chẳng thiếu những kẻ lắm tiền có suy nghĩ như thế, anh cho rằng Hàn Lập như vậy cũng chẳng phải điều gì đáng bận tâm. Thế nhưng sau khi nghe Viêm Quân nói xong, Hàn Tam Thiên cũng không giữ lại cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy nữa.

"Chẳng lẽ là vì cháu có giá trị gì đó với anh ta?" - Hàn Tam Thiên nghi ngờ.

"Ta với Hàn Lập tuy cũng chỉ là quen biết xã giao, nhưng một khi nó đã muốn gì ở cháu thì cái đó chỉ mình cháu tìm ra được thôi." - Viêm Quân nói. Nhiều năm trước, lão đã từng tiếp xúc với Hàn Lập, cũng từng thử điều tra qua người này. Hắn là hạng người thế nào lão đại khái nắm được rồi, chắc chắc không thể tin tưởng cháu được.

Biểu cảm trên mặt Hàn Tam thiên có phần chăm chú, anh gật đầu nói: "Ông Viêm. Nếu như Hàn Yên có thể giết Hàn Lập thì chuyện này sẽ không còn quan trọng nữa."

"Hả?" - Viêm Quân quay đầu, hai mắt sáng rỡ nhìn Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi rồi tiếp lời: "Hôm nay Hàn Yên đã giết Hàn Phong. Nếu như chị ta không muốn bị lộ để có thể đường đường chính chính ngồi lên vị trí gia chủ gia tộc Hàn, đây sẽ là lựa chọn duy nhất. Hướng đi này là cháu chỉ cho chị ấy, hình như cũng chẳng còn cách nào khác đâu."

"Cháu trai, đừng ôm hi vọng quá lớn. Ngay cả con gái mình Hàn Lập cũng sẽ cảnh giác như với người ngoài thôi. Lợi dụng Hàn Yên để giết nó là một phương ản tốt, thế nhưng chính Hàn Yên cũng rất dễ bị nhìn thấu. Nếu như một ngày kia Hàn Yên khai ra cháu là kẻ chủ mưu nhất định cháu sẽ gặp nguy hiểm." - Viêm Quân nhắc nhở.

Hàn Tam Thiên cũng đã tính tới mức độ mạo hiểm của kế hoạch này, nhưng mạo

hiểm đến đâu thì cũng đều phụ thuộc vào Hàn Yên. Chưa kể tỉ lệ thành công của cô ta là rất cao. Dù gì cô cũng là con gái của Hàn Lập, hắn đương nhiên sẽ không ngờ tới chuyện sẽ bị người thân cận nhất của

mình xuống tay. Thế nhưng những lời Viêm Quân vừa nói đây lại khiến Hàn Tam Thiên không thể không cân nhắc lại.

"Ông Viêm, cũng muộn rồi, ông đi nghỉ trước đi ạ." - Hàn Tam Thiên nói.

Viêm Quân nhắc nhở: "Nếu như chuyện này bại lộ cũng đừng lo lắng. Thử đánh với vệ sĩ của hắn một trận, đừng chỉ vì bộ dạng tai to mặt lớn của hắn mà ngay cả gan đánh đấm cũng không có. Cho dù thế nào cũng không thể cam chịu số phận được."

Hàn Tam Thiên nặng nề gật đầu: "Trời muốn diệt cháu, cháu sẽ xé trời!"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.