Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1698 chữ

Một viên ngọc có vẻ có giá trị đã thu hút sự chú ý của Hàn Tam Thiên. Đáng tiếc thứ này không thể mang lại cho Hàn Tam Thiên quá nhiều manh mối.

Ngoài ra còn có một hộp vuông màu đen, kích thước bằng một hộp diêm. Nhưng Hàn Tam Thiên không thể mở nó sau khi đã xem xét kỹ lưỡng trong một thời gian dài. Hộp nhỏ đó có cơ chế hoạt động rất tinh vi và chỉ những ai quen thuộc với cơ chế này thì mới có thể mở được nó.

Hàn Tam Thiên đoán rằng trong hộp này sẽ có một bí mật về thân phận của Thanh Vân, hoặc là mục đích của anh ta. Nhưng tiếc là anh không thể bẻ khóa nó trong một thời gian ngắn.

Bỏ cái hộp vào túi, Hàn Tam Thiên bước ra khỏi phòng kho, anh nói với người đàn ông trung niên: "Cảm ơn."

"Nếu ngài Hàn có yêu cầu khác thì chỉ cần lên tiếng, tôi sẽ giúp ngài làm điều đó." Người đàn ông trung niên nói.

"Tôi có thể đưa Thanh Vân đi không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Tất nhiên là không thành vấn đề. Chúng

tôi đã phát hiện ra anh ta bị một nhóm tội phạm tống tiền. Vì vậy, anh ta có thể rời đi bất cứ lúc nào." Người đàn ông trung niên nói.

Ở bên ngoài cục cảnh sát, khi Thanh Vân bước ra, rõ ràng là anh ta đang gặp một khó khăn nào đó.

Anh ta luôn mang chiếc hộp đen ở bên cạnh mình cũng chưa bao giờ đánh mất nó, bởi vì đó là một thứ rất quan trọng mà sư phụ đã đưa cho anh ta. Người ta nói rằng bí mật ẩn giấu trong nó có thể mang lại cho người khác rất nhiều năng lượng.

Mặc dù Thanh Vân không tin vào những lời này, nhưng rốt cuộc thì nó cũng là di vật của sư phụ. Thế nên Thanh Vân bảo quản nó rất tốt, nhưng bây giờ thì chiếc hộp đó đã bị mất.

"Đang tìm nó à?" Vào lúc này, Hàn Tam Thiên, người đã chờ đợi ở bên ngoài cục cảnh sát, đưa tay phải ra - thứ mà Thanh Vân đang tìm kiếm bị kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.

Nhìn thấy chiếc hộp, phản ứng đầu tiên của Thanh Vân là bước tới giật lấy nó.

Nhưng anh ta chưa bao giờ bộc lộ sức mạnh của mình trước Hàn Tam Thiên. Một khi anh ta để lộ việc mình có thể ra tay một cách dễ dàng thì sẽ bị Hàn Tam Thiên để ý tới.

"Lão đại, tại sao thứ này lại nằm trong tay anh?" Thanh Vân cười và đi đến bên Hàn Tam Thiên, nói.

"Có gì ẩn giấu ở bên trong à?" Hàn Tam Thiên nói một cách thản nhiên.

"Ha ha, chỉ là một số đồ vật nhỏ thôi. Lão đại, anh có thể trả lại cho tôi được không?" Thanh Vân nói.

"Dạy tôi cách mở nó rồi tôi sẽ trả lại cho anh." Hàn Tam Thiên nói.

"Lão đại, nếu tôi nói tôi không thể mở nó, thì anh có tin tôi không?" Thanh Vân nói một cách lúng túng.

"Ý anh là gì?" Hàn Tam Thiên nhướn mày. Tất nhiên là anh sẽ không tin những điều vô lý này. Anh ta không thể mở đồ của minh, đây không phải là lời nói dối sao?

Thanh Vân nói một cách chân thành: "Lão đại, để tôi nói cho anh biết sự thật. Tôi đã

tìm thấy thứ này và tôi chưa bao giờ mở nó. Lý do tôi giữ nó là vì tôi cảm thấy tò mò."

"Ừ." Hàn Tam Thiên gật đầu một cách đầy thâm thúy, nói: "Vì tôi đã nhặt được nó nên nó sẽ là của tôi."

Nói xong, Hàn Tam Thiên cất hộp.

Một ý định giết chóc chợt lóe lên trong mắt của Thanh Vân. Hàn Tam Thiên đã tịch thu một thứ quan trọng như vậy!

"Lão đại, thứ này là vô giá trị. Anh đang làm gì đấy? Đưa nó cho tôi." Thanh Vân nói.

"Anh rất chú ý đến những thứ này nhỉ? Dường như ở bên trong có thứ gì đó khác thường. Nếu anh muốn lấy lại, thì lấy đi." Hàn Tam Thiên nói một cách thản nhiên.

Thanh Vân nhẫn nhịn và không hành động. Bởi vì nếu làm vậy, không những anh ta sẽ làm lộ bản thân mà chưa chắc anh ta đã đủ tư cách để làm đối thủ của Hàn Tam Thiên.

Thanh Vân hít một hơi thật sâu, nói: "Lão đại, thật ra, thứ này là di vật do sự phụ của tôi để lại. Tôi thực sự không biết bên trong nó là gì. Tôi chưa bao giờ mở nó ra."

"Sư phụ? Có phải cũng là một đạo sĩ lừa bịp nào đó không?" Hàn Tam Thiên hỏi. Anh rất nhạy cảm với các đạo sĩ. Bởi vì nếu không phải là vào năm đó, do tên đạo sĩ kia nói hươu nói vượn thì anh đã không phải trải qua hết những chuyện động trời kia từ thời thơ ấu.

Hàn Tam Thiên đã cố gắng hết sức điều tra về vấn đề này. Nhưng tiếc thay, cuối cùng thì vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, và anh không biết đạo sĩ đó là ai, hay là hợp tác với người nào.

Thanh Vân lắc đầu hết lần này đến lần khác, nói: "Sư phụ của tôi có khả năng thực sự, không giống tôi".

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hàn Tam Thiên. Có phải sư phụ của Thanh Vân cũng chính là người đã xuất hiện ở nhà họ Hàn? Tuy nhiên, khả năng trùng hợp như vậy dường như không cao.

Nhưng khi anh nghĩ về nó một cách cẩn thận thì quả thực là có khả năng như vậy. Vì việc Thanh Vân cứ vô duyên vô cớ đi theo minh, Hàn Tam Thiên không tài nào

Nếu sư phụ của Thanh Vân chính là người hồi đó, thì mục đích của anh ta khi đi theo bên cạnh anh có thể trở nên rõ ràng.

Nhà họ Hàn có một đối thủ tiềm năng. Có người nói cho anh rằng đạo sĩ đó là do kẻ thì đó sai đến. Nói cách khác, đạo sĩ kia cố tình làm hại Hàn Tam Thiên. Hơn nữa, bây giờ, sự xuất hiện của Thanh Vân có thể sẽ tiếp tục gây rắc rối cho Hàn Tam Thiên.

Khi Thanh Vân dần dần cảm nhận được ý định giết người trong mắt Hàn Tam Thiên, anh ta không thể kìm lòng được mà lùi lại hai bước. Trong một thời gian dài như vậy, Thanh Vân đã che giấu danh tính của mình mà không tiết lộ một kẽ hở nào, dù chỉ là nhỏ nhất, nên anh ta không hiểu sát ý của Hàn Tam Thiên đến từ đâu.

Chẳng lẽ là anh ta đã vô tình để lộ một điều gì đó?

"Lão đại, tôi đói. Tôi có thể tìm một nơi nào đó để ăn không?" Thanh Vân chuyển chủ đề.

Hàn Tam Thiên đột nhiên giơ tay ra. Đạo sĩ kia đã gây nên phần lớn những thăng trầm của anh trong những năm qua. Vì vậy, khi anh đoán được rằng đạo sĩ đó có liên quan đến Thanh Vân, thì anh không thể kiềm chế được tính khí của mình.

Anh túm chặt cổ Thanh Vân cho đến khi môi của Thanh Vân chuyển sang màu tím. Hàn Tam Thiên nói: "Sư phụ của anh là ai, và người đó làm việc với ai?"

Thanh Vân cố giữ hai tay của Hàn Tam Thiên bằng cả hai cánh tay của mình, gắng gượng thoát ra, nhưng về sức mạnh, thì anh ta không phải là đối thủ của Hàn Tam Thiên.

"Lão... Lão đại, tôi không biết anh đang nói gì." Thanh Vân nói.

Hàn Tam Thiên nghiến răng rồi nâng Thanh Vân lên chỉ bằng một tay. Trong trạng thái tức giận, Hàn Tam Thiên bùng nổ với một sức mạnh đáng kinh ngạc. Ngay cả những người qua đường cũng bị sốc khi nhìn thấy cảnh này. Họ nghĩ rằng Hàn Tam Thiên bị điên rồi mới dám làm điều này ở trước cổng cục cảnh sát!

Thanh Vân giãy giụa liên tục với đôi chân đang bị treo lơ lửng ở trên không của

mình. Khi sự đấu tranh của anh ta dẫn trở nên yếu hơn, và đôi mắt sắp chuyển sang màu trắng, Hàn Tam Thiên mới bỏ Thanh Vân ra.

"Tôi biết anh đang theo dõi tôi với mục đích không đơn giản. Trong thời gian lâu như vậy mà tôi vẫn chưa vạch trần anh đó là do tôi muốn xem anh sẽ làm gì. Thanh Vân, đây là lần đầu tiên và lần cuối cùng tôi cảnh báo anh,nếu anh dám làm điều gì xằng bậy, tôi sẽ không bao giờ nương tay với anh nữa. Vì sư phụ của anh đã chết, nên tôi không quan tâm đến những điều trước đó. Do vậy, hãy tự mình xoay sở đi."Nói xong, Hàn Tam Thiên quay lại và rời đi.

Thanh Vân thở hổn hển. Không khí trong lành kéo anh ta ra khỏi bờ vực của cái chết. Anh ta nhìn về phía bóng lưng của Hàn Tam Thiên đang mờ dần. Đôi mắt của Thanh Vân dần trở nên lạnh lẽo.

Anh ta đi theo Hàn Tam Thiên, hy vọng rằng một ngày nào đó, anh ta có thể giết chết Hàn Tam Thiên. Nhưng khoảng cách giữa sức mạnh của anh ta và Hàn Tam Thiên lại lớn đến như vậy. Xem ra, việc giết Hàn Tam Thiên chỉ là một hy vọng xa vời.

"Sư phụ, anh chàng này không dễ đối phó, con đã phụ mong đợi của thầy." Thanh Vân nói với chính mình.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.