Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2521 chữ

Tục ngữ có câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Hàn Phong tự biết mình đang trong hoàn cảnh ko có ai hỗ trợ, ko cần thiết phải so đo với htt, dù sao loại rác rưởi này sớm muộn cũng phải quỳ trước mặt gã, hiện giờ không phải làm cho mình

“Nhà họ Hàn tại Mỹ lại có thể loại vô dụng như vậy à.” Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao cũng là gia tộc lớn tại Mỹ, mà hp lại bị người ta chèn ép dễ dàng như vậy, không thể không khiến hết nhìn nhà họ Hàn tại Mĩ với con mắt khác.

“Chẳng qua gã bị Hàn Yên nuôi thành vô dụng như vậy thôi.” Thích Y Vân nói.

“Là sao?” Hàn Tam Thiên khó hiểu.

“Anh đang hỏi tôi sao? Muốn tôi cho anh biết đáp án sao? Chẳng phải vừa nãy anhmuốn hp đưa tôi đi còn gì? Giờ anh tự đi rửa chén đi, tôi đi nghỉ.” Thích Y Vân đưa ra ba vấn đề trọng điểm, rồi đi về phòng.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, phụ nữ thật đáng sợ, người phụ nữ đang mang thù còn đáng sợ hơn, giờ chọc Thích Y Vân nổi giận, anh dám chắc những ngày tiếp theo ko có đồ ăn ngon để ăn.

Lúc Hàn Tam Thiên rửa bát, anh lại có phảng phất cảm giác quay lại chuỗi ngày

nhà họ Tô, mỗi ngày phải dọn dẹp nhà cửa, tuy bị Tưởng Lam xem thường nhưng cuộc sống lại cực kì nhẹ nhàng, ko phải lo chuyện gì.Nhưng hiện giờ, phiền toái mà Hàn Tam Thiên đang đối mặt khiến anh cảm thấy cực kì áp lực, trước có Hàn Yên muốn anh sửa họ, sau có tỉ muốn giết anh, hai phiền toái này đều ko dễ giải quyết.

“Nghĩ lại trước kia vẫn tốt hơn, tuy bị người ta coi là thằng vô dụng, nhưng ít nhất ko lo lắng tới sống chết, sẽ liên lụy Tô Nghênh Hạ.” Hàn Tam Thiên nhẹ giọng

cảm thán.

Trong phòng, Thích Y Vân đang ngồi ở đầu giường ôm chân mình, đây không

phải lần đầu tiên Hàn Tam Thiên từ chối cô, sự đau lòng đó cô có thể chịu đựng được, nhưng vừa rồi hết muốn hp đưa cô đi, khiến cô cảm thấy cực kì đau đớn, cô cũng biết những chuyện mình làm chưa chắc đã được đáp lại, nhưng cô vẫn tình nguyện làm.

Nhưng vừa nãy Hàn Tam Thiên muốn đuổi cô khỏi đây khỏi đây, đó là một việc cực kì đả kích với một người con gái.

Cố gắng không rơi nước mắt, nhưng hốc mắt Thích Y Vân vẫn phiếm đỏ, thậm chí có kích động muốn rời khỏi đây, nhưng cô biết rõ nếu mình rời khỏi, sẽ không còn cơ hội để sống với hit nữa.

Hít một hơi thật sâu, Thích Y Vân khôi phục cảm xúc của mình.

Ngay lúc này có tiếng gõ cửa, Thích Y Vân nói vọng ra: “Tôi không nói cho anh biết đâu, anh đừng hy vọng nữa.”

“Tôi gọt táo rồi, cô ăn không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Không ăn.” Thích Y Vân trả lời.

“Vậy tôi để bên ngoài bàn đó, tý cô muốn ăn thì ăn, tôi đi ngủ.” Hàn Tam Thiên nói.

Cô do dự một lúc, thấy bên ngoài ko có tiếng động gì thì ồn chồn ngoe ngoe.

Hàn Tam Thiên gọt táo cho cô, sao cô ko muốn ăn cho đc?

Cô rón rén xuống giường, dán lỗ tai lên cửa, không nghe thấy gì mới nhẹ nhàng mở cửa, hiển nhiên cô ko muốn htt nghe thấy.

Nhưng ngay lúc cửa mở ra, Thích Y Vân lại thấy Hàn Tam Thiên đang cười ngồi trên ghế sopha nhìn cô.

“Cô tính đi wc sao?” Hàn Tam Thiên cười

hỏi.

Thích Y Vân hận không thể lột da Hàn Tam Thiên, anh chàng này chẳng phải n nói về phòng ngủ sao, sao vẫn ở phòng khách!

“Đúng vậy." Thích Y Vân không muốn mất mặt, chạy thẳng tới WC.

Hàn Tam Thiên cười, anh thừa dịp Thích Y Vân đi WC, cầm đĩa tảo để vào trong phòng cho cô.

Khi Thích Y Vân từ trong phòng vệ sinh đi ra, tâm trạng của cô cực kì tồi tệ, Hàn Tam Thiên rốt cuộc là loại đàn ông cực phẩm nào, về phòng thì về phòng đi, sao có thể cầm đĩa táo đi mất, kiểu người này gặp may thế nào mới có thể kết hôn, Tô Nghênh Hạ sao có thể thương anh vậy?

Chẳng qua khi Thích Y Vân về phòng, nhìn thấy đĩa táo đầu giường mới biết thì ra hết cố ý trêu cô, tuy tức nhưng Thích Y Vân vẫn ăn sạch đĩa táo.

Sau khi ăn xong, Thích Y Vân mới tỏ ra giận giữ lẩm bẩm: “Mình vô dụng thật đó, người ta cho mày ăn trái ngọt một chút đã thỏa hiệp rồi, loại đàn ông như này chẳng phải nên băm thành ngàn mảnh sao?"

Đêm nay Thích Y Vân ngủ cực kì ngon, tuy mạnh miệng như thế, nhưng khi thấy đĩa táo, cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Hàn Tam Thiên theo thường lệ chạy bộ, chẳng qua hôm nay ko gặp phải Mễ Phỉ Nhi, mà gặp đúng Dương Manh, chuyện này khiến anh hơi bất ngờ.

Chuyển tới đây một thời gian dài như thế, nhưng anh chưa bao giờ thấy Dương Manh chạy bộ.

Dương Mạnh là người không thích vận động, nhưng cô nghe Mễ Phỉ Nhi hay nhắc Hàn Tam Thiên mỗi ngày đều chạy bộ, nên cố tình gặp Hàn Tam Thiên vào buổi sáng này.

“Lão Hàn, không ngờ anh thích rèn luyện thân thể như vậy, tôi cũng thích.” Bên trong thang máy, Dương Manh nói với Hàn Tam Thiên.

Htt nở nụ cười, nói: “Thật hả? Sao trước kia tôi không gặp cô lần nào?"

Dương Manh lúng túng trong giây lát, nhanh chóng nghĩ lý do cho mình, nói: “Dù sao tôi vẫn còn trẻ, không ngủ đủ thì xinh đẹp sao được, nhất định dậy muộn hơn anh, nên không gặp là bình thường mà?"

Tuy ông chủ đang ở trước mặt nhưng Dương Mạnh có thể nói dối ko chớp mắt, mặt ko đỏ tâm không loạn.

“Thì ra là vậy.” Hàn Tam Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Trên thế giới này, bất cứ lời nói dối nào cũng phải trả giá.

Dương Mạnh bị nghiệp quật khá nhanh, vì không rèn luyện thường xuyên, nên vừa chạy một đoạn cô đã thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, bước đi loạng choạng, mỗi bước là cảm giác có người đang kéo mình lại.

“Không phải cô ngày nào cũng chạy bộ sao, sao chạy một đoạn đã ko chịu nổi rồi?" Hàn Tam Thiên cười hỏi Dương Manh, anh sao có thể ko phát hiện ra Dương Manh nói dối được.

“Tôi chỉ muốn chạy cùng anh thôi, ko được sao, anh là đàn ông mà không hiểu lãng mạn là gì.” Dương Manh bất mãn.

“Chẳng lẽ cô quên tôi đã kết hôn sao?" Hàn Tam Thiên nói xong, rồi tăng tốc.

Dương Manh sững sờ nhìn bóng dáng của Hàn Tam Thiên, thoát lực ngồi bệt xuống đất.

Vì sao cô lại có cảm giác rung động như này, dù biết anh đã kết hôn, nhưng vẫn cố tình làm chuyện này?

Hơn nữa Tô Nghênh Hạ là người đẹp số một tại Thiên Vân, cô có tư cách gì đoạt người của người ta?

“Nếu giờ ở cổ đại thì tốt rồi, đàn ông có thể tam thê tứ thiếp.” Chẳng hiểu tại sao Dương Mạnh lại có suy nghĩ như thế, cô không cam lòng nói.

Trong chuyện tình cảm Hàn Tam Thiên cực kì quyết đoán, mặc kệ có bao nhiêu người xinh đẹp quyến rũ anh, dù có hấp dẫn như thế nào nhưng anh vẫn có thể nhịn xuống, ko làm chuyện có lỗi với Tô Nghênh Hạ. Bởi vì ba năm ở rể anh đã khiến Tô Nghênh Hạ nhận quá nhiều đàm tiếu, quãng đời sau này nếu anh không đối tốt với tnh, anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Lại bước vào cửa hàng bán sữa đậu nành cùng bánh quẩy, Hàn Tam Thiên nhận ra chuyện này đã trở thành thói quen của anh, giống như có ma lực thúc giục anh mỗi lần kết thúc buổi chay nếu không vào đây anh sẽ cảm thấy bứt rứt như có chuyện gì chưa làm xong.

Khi Hàn Tam Thiên xuất hiện, tại một góc khuất, có vài người đang ngo ngoe rục rịch, trong đó có một người hết từng dạy bảo, đó chính là người đàn ông xăm cánh

tay, nhìn tình hình hiện giờ có thể thấy hôm nay gã tìm tới người giúp đỡ, chuẩn bị báo thù.

“Chính là thằng nhãi đó, mấy người nhớ nghe rõ lười của tôi, không dạy bảo nó một trận, ông đây không cam tâm.” Gã đàn ông xăm kín cánh tay nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không phải chứ, một thằng chân yếu tay

mềm như thế mà ông không đánh lại được?” Một người đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường bộ dạng của Hàn Tam Thiên.

Gã đàn ông xăm kín cánh tay nở nụ cười lạnh lùng, lần trước gã cũng khinh thường Hàn Tam Thiên, nhưng cuối cùng cũng bị Hàn Tam Thiên đánh cho một trận, không thể đánh giá người này qua vẻ ngoài, thực lực của người này không yếu như dáng người thư sinh của gã.

“Mày đừng xem thường nó, thằng này đánh nhau rất giỏi.” Người đàn ông xăm kín cánh tay nói.

“Lợi hại như nào, theo tao thấy, một đấm của tao đủ cho nó gục rồi, cần gì nhiều người như thế.” Người nọ khinh thường

nói.

Người đàn ông xăm kín cánh tay nhìn mặt những người khác, bọn họ đều có chung một thái độ, nhưng chuyện này không lạ, dù sao nếu nhìn mặt Hàn Tam Thiên, cũng ko thấy mạnh chỗ nào.

“Cẩn thận một chút thì tốt hơn, hôm nay tao nhờ mấy anh em tới giúp tạo báo thù, chứ không tới mất mặt.” Người đàn ông xăm kín cánh tay nói.

“Yên tâm đi, có thằng nhìn như con gà hen cũng không đánh lại được thì anh em

mình xông pha trên giang hồ làm cái gì, không phải khiến anh Dũng mất mặt sao?” Người này chính là đàn em của Lâm Dũng, chẳng qua gã chỉ dám nói với người ngoài mình là tay chân của Lâm Dũng, là đàn em đắc lực của Lâm Dũng, lời này giúp gã lừa không ít đám lâu la tại Thiên Vân, thu được không ít tay chân, coi gã như đại ca, nhưng thực tế gã chẳng có nổi tư cách làm tiểu lâu la bên người Lâm Dũng.

“Mày nói những lời này khiến tao an tâm rồi.” Người đàn ông xăm kín cánh tay nói.

Ngay lúc Hàn Tam Thiên đang xếp hàng,

người đàn ông xăm kín cánh tay mang theo đám anh em của mình đi tới.

Những người xếp hàng mua bữa sáng hầu hết là người đi làm gần đây, có rất nhiều người chứng kiến vụ việc lần trước, hiện giờ gã ngày đó mang nhiều người tới đây như này chắc chắn để báo thù.

“Cậu trai, cậu chạy nhanh đi, người lần trước tới báo thù kìa.”

“Cậu chạy nhanh lên, đối phương có nhiều người như thế, đừng đối cứng với người ta.”

Mấy người tốt bụng nhắc nhở Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhìn theo hướng bọn họ chỉ, quả nhiên là người cao lớn lần trước, hơn nữa còn dẫn theo không ít người.

“Không có việc gì, chỉ có vài người thôi, không phải đối thủ của tôi." Hàn Tam Thiên

tỏ vẻ không sao.

Những người khách xung quanh không tin, tuy lần trước Hàn Tam Thiên khiến bọn họ ngạc nhiên, nhưng hiện giờ đối phương có sáu người, tục ngữ nói hai tay khó đấu được bốn người, dù cậu ta biết đánh nhau, nhưng không có khả năng làm đối thủ của sáu người.

“Cậu nên chạy đi đi, quân tử phải biết nó cải thiệt trước mắt chứ.”

“Mấy người này hung dữ như thế, cậu lại một thân một mình, không phải đối thủ của họ đâu.”

“Lần này không phải chỉ có một gã to con kia, cậu đừng vì mặt mũi mà đối cứng với người ta, mạng sống quan trọng nhất đó.”

Có thể thấy mấy người này muốn tốt nên mới khuyên bảo Hàn Tam Thiên nhiệt tình, cũng không có ý cà khịa, bởi vì lần trước Hàn Tam Thiên đã giúp bọn họ xả cơn tức, bọn họ không muốn Hàn Tam Thiên bị hội đồng. Chẳng qua những người mới tới này đối với hit chẳng là gì, bọn họ chỉ có vẻ ngoài dọa mà thôi.

“Yên tâm, một bàn tay của tôi cũng đủ để đối phó với mấy người này rồi.” Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

Mấy người xung quanh sao có thể tin lời Hàn Tam Thiên, coi chàng trai này ko muốn mất mặt nên mới không rời đi. Tuy nói chỉ đánh một chút, nhưng biết sớm không có lợi vậy ở lại đánh nhau làm gì?

“Haz, đúng là người trẻ tuổi.”

“Nếu cậu không đi, chúng có nói vẫn thế, cậu cẩn thận một chút.”

Trong đó có người cảm thấy lòng tốt của mình bị hết lờ đi, thì sinh ra ý tưởng độc ác, muốn nhìn bộ dạng Hàn Tam Thiên bị đám người kia đánh bầm dập quỳ trên mặt đất.

“Đồ không biết điều, chút nữa đừng hy vọng chúng tôi giúp cậu.”

“Đúng vậy, cho rằng mình thiên hạ vô địch à? Tới lúc bị đánh, có bản lĩnh thì đừng rên rỉ.”

Lúc này, người đàn ông xăm kín cánh tay hùng hổ tới gần hít nói: “Lần trước tạo thua mày, là tạo sơ ý, hôm nay tao mang theo anh em tao tới, nếu mày muốn chạy, tao sẽ ko cản, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi tạo là được.”

Hàn Tam Thiên nhún vai, nói: “Mày thấy tao muốn chạy sao, chẳng phải tạo đứng đây chờ bọn mày à?”

Người đàn ông xăm kín cánh tay thấy Hàn Tam Thiên bình tĩnh như thế thì hơi chột dạ, chẳng lẽ thằng nhóc này không sợ bọn họ sao?

“Nhóc con, mày ngông thật đó, không nay phải dạy mày một bài học.” Người tự xưng là đàn em của Lâm Dũng đột ngột tấn công trước.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.