Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2065 chữ

Hàn Tam Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc Mặc Dương nhắc tới chuyện ông không tìm thấy ý nghĩa sống tiếp, Hàn Tam Thiên lo lắng ông không muốn rời khỏi thành phố Thiên Vân, nếu mát đi sự giúp đỡ như vậy, với Hàn Tam Thiên mà nói ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Cũng may, Mặc Dương bằng lòng tìm cho bà một nơi an thân tốt hơn.

Khách sạn Bán Đảo, Hàn Yên đang rảnh rỗi thì nhận được một tin tức khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên, Tưởng Lam vậy mà lại muốn tới gặp cô ta!

Sau khi đến thành phố Thiên Vân, Hàn Yên gần như đã nắm rõ quan hệ của người xung quanh Hàn Tam Thiên, tất nhiên biết Tương Lam là mẹ vợ của Hàn Tam Thiên, đột nhiên bà tới gặp, điều này khiến Hàn Yên nghĩ không ra.

"Cô chủ, bà ta tự xưng là mẹ vợ trước của Hàn Tam Thiên, không phải là tới phải sạch quan hệ với Hàn Tam Thiên chứ?" Hàn Thanh vừa cười vừa nói, chữ "trước"

này khiến cô ta không nhịn được bật cười, phân rõ giới hạn rạch ròi như vậy, bà không muốn dính dáng tới Hàn Tam Thiên đến mức nào?

"Theo tôi được biết, Tưởng Lam là một người cực kỳ ích tỷ, bà ta phải sạch quan hệ với Hàn Tam Thiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng cố ý tới tìm tôi, e rằng sẽ không đơn giản như vậy." Hàn Yên cau màu, cô ta vô cùng thích giao tiếp với người ích kỷ, bởi vì người ích kỷ có nhiều điểm yếu hơn, có thể dễ bị cô ta không chế hơn.

"Cô chủ, có gặp không ạ?" Hàn Thanh hỏi.

"Gặp, đương nhiên phải gặp, tôi đang buồn chán đây, xem như bà ta tới giết thời gian cho tôi." Hàn Yên nói.

Bên ngoài khách sạn, không có mệnh lệnh, bảo vệ không dám tùy tiện cho vào, Tưởng Lam đành phải đứng trước của

khách sạn.

Lú này trong lòng Tưởng Lam vô cùng sốt ruột, tuy rằng bà đã làm công tác tâm lý cho mình vô số lần, nhưng vừa nghĩ tới phải gặp nhân vật lợi hại như thế, trong lòng vẫn sẽ bất an.

Đó là một người phụ nữ còn lợi hại hơn Thi Tinh, Thi Tinh đã đủ khiến bà hồn bay phách lạc rồi.

Lúc này, bảo vệ nhận được tin bèn nói với Tưởng Lam: "Bà vào được rồi."

Tưởng Lam lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn."

Có thể có thái độ khiêm tốn với bảo vệ như vậy, có lẽ là lần đầu tiên trong đời của Tưởng Lam.

Tiến vào phòng Hàn Yên, Tưởng Lam chỉ liếc nhìn Hàn Yên một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống, bởi vì khí thế của cô gái này còn mãnh liệt hơn Thi Tinh, sự cao cao tại thượng bên trong cô ta dường như phát ra theo từng hơi thở.

"Tưởng Lam, bà tự xưng là mẹ vợ trước của Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ không phải ly hôn giả à?" Hàn Yên lạnh nhạt hỏi.

"Cho dù là giả, tôi cũng sẽ biến nó trở thành sự thật, tôi tuyệt đối không cho phép Hàn Tam Thiên ảnh hưởng đến nhàchúng tôi." Tưởng Lam nói.

"Theo tôi được biết, tất cả những gì nhà bà có đều do Hàn Tam Thiên cho, kể cả biệt thự sườn núi cũng là anh ta mua nhỉ?" Hàn Yên hỏi.

"Đó là do nó thiếu nợ Tô Nghênh Hạ, là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ tôi phải vì những thứ đó mà mang lòng cảm kích nó sao? Nếu không phải tại nó, có lẽ Tô Nghênh Hạ sẽ sống tốt hơn nữa." Tưởng Lam vô liêm sỉ nói.

Tô Nghênh Hạ có thể sống tốt hơn hay không, lòng dạ Tưởng Lam biết rõ, biệt

thự sườn núi cũng không phải thứ người bình thường mua được, vì vậy câu này của bà hoàn toàn là che giấu lương tâm.

Nhưng với Tưởng Lam mà nói, có lương tâm hay không không quan trọng, bây giờ trong mắt bà Hàn Tam Thiên hét chắc rồi, không phải sạch quan hệ với Hàn Tam Thiên, sao bà có thể thoát khỏi nguy hiểm bị vạ lây được?

Về phần những gì hiện tại nhà họ Tô có cũng như bà đã nói, là Hàn Tam Thiên thiếu nợ Tô Nghênh Hạ, như vậy tất cả đều là chuyện phải làm.

Mặc dù Hàn Thanh không có chút hảo cảm nào với Hàn Tam Thiên, nhưng nghe thấy lời nói lương tâm bị chó ăn này của Tưởng Lam vẫn có chút tức giận.

"Nếu không có Hàn Tam Thiên, bất kể Tô Nghênh Hạ gả cho ai, bà cũng không thể sống trong biệt thự sườn núi." Hàn Thanh nói.

"Biệt thự sườn núi không phải do tôi ép nó mua, là nó tự nguyện." Tưởng Lam nói.

Hàn Thanh không nhịn được đảo mắt khinh thường, cô ta đã gặp nhiều loại

người, nhưng loại cực phẩm được lời còn khoe mẽ như Tưởng Lam thực sự rất hiếm thấy.

Hàn Yên nghe mấy câu này, chẳng những không hề phản cảm Tưởng Lam mà ngược lại vô cùng vui vẻ, bởi vì loại người như Tưởng Lam với cô ta mà nói là con rối vô cùng tốt, trong mắt bà chỉ có lợi ích, từ trước tới nay không có bất kỳ tình nghĩ nào.

Mặc dù Hàn Tam Thiên vì nhà họ Tô mà trả giá tất cả, chỉ sợ bà cũng sẽ không có chút cảm kích trong lòng!

"Tưởng Lam, bà đến tìm tôi có mục đích gì?" Hàn Yên hỏi.

"Tôi muốn Hàn Tam Thiên chết!" Từng câu từng chữ của Tưởng Lam đều nghiến răng nghiến lợi mà nói, bởi vì chỉ khi Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Ha mới cam chịu chuyện này, nếu không bất kể bà giới thiệu bao nhiêu đàm ông cho Tô Nghênh Hạ, e rằng cô cũng sẽ không ngó tới.

Hàn Yên cau mày, ranh giới cuối cùng của người đàn bà này có chút vượt quá tưởng tượng của cô ta, cho dù là cô ta, không phải không còn lựa chọn nào khác, yêu

cầu lớn nhất cũng chỉ là muốn Hàn Tam Thiên sủa họ mà thôi, thế nhưng Tưởng Lam lại muốn anh chết!

Ngẫm lại Hàn Tam Thiên ở nhà họ Tô chịu nhục nhiều năm như vậy, âm thầm làm nhiều chuyện vì nhà họ Tô như vậy, nhưng kết quả đổi lại là sự vô tình của Tưởng Lam.

"Bà muốn Hàn Tam Thiên chết, lý do là gì?" Hàn Yên hỏi.

"Tôi định sắp xếp nhà chồng mới cho Tô Nghênh Hạ, nhưng hình như Nghênh Hạ thật sự đã yêu Hàn Tam Thiên, tôi không

hiểu tại sao nó lại thích tên phế vật này, nhưng tôi biết, nếu Hàn Tam Thiên không chết, nó sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ." Tưởng Lam nói.

Trong lòng Hàn Thanh sinh ra chán ghét cùng cực với Tưởng Lam, nhân tính của bà không thể đơn giản dùng vì tư lợi để hình dung nữa, vì đạt được mục đích của mình, bà có thể không từ thủ đoạn.

"Nhưng bà có thể giúp được gì cho tôi đây? Dựa vào sự vô dụng của bà, có gì đáng để tôi nhìn trúng hay sao?" Hàn Yên khinh thường bảo.

"Tôi có thông qua Nghênh Hạ thăm dò được nhiều tin tức liên quan đến Hàn Tam Thiên hơn, biết rõ nó đang làm gì." Tưởng Lam nói, dường như cảm thấy những lời này còn chưa đủ để khiến Hàn Yên động lòng, nói tiếp: "Tôi biết cô rất có bản ĩnh, nhưng có vài việc cô không thể điều tra ra, mà Hàn Tam Thiên lại không chút phòng bị nói cho Tô Nghênh Hạ."

Hàn Tam Thiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp chuyện này, điều này trong lòng Hàn Yên biết rõ, tất nhiên anh sẽ ngầm phản kháng một chút, có vài chuyện khá công khai, Hàn Yên có thể nhờ người của mình

điều tra được, nhưng cũng như lời Tưởng Lam nói, có vài chuyện bí mật, nhất định Hàn Tam Thiên sẽ che giấu cẩn thận, muốn điều tra cũng không phải chuyện đơn giản.

Nhìn từ điểm này, quả thực Tưởng Lam rất có giá trị lợi dụng.

"Nếu bà có thể mang tin tức hữu dụng đến cho tôi, tôi sẽ thử cân nhắc đề nghị của bà." Hàn Yên thản nhiên nói.

"Còn một chuyện nữa, quả thực Hàn Tam Thiên đã không còn quan hệ với nhà họ Tô." Tưởng Lam nói.

Hàn Yên cười lạnh: "Bà cho rằng loại con sâu cái kiến như nhà họ Tô của bà, tối ẽ đặt vào mắt hả? Đối phó với nhà họ Tô tôi còn ngại bẩn tay, mau cút đi."

Tưởng Lam không oán hận nửa câu rời khỏi phòng, bất kể lúc trước Hàn Yên nói bà vô dụng, hay là hiện tại kêu bà cút, trong lòng bà cũng không có chút cảm giác bài xích, thậm chí còn cảm thấy là đương nhiên.

Đây có lẽ là bị coi thường đến tận xương tủy, giơ mặt làm chó cho Hàn Yên, Tưởng

Lam không xem là nhục, ngược lại xem là quang vinh, thậm chí trong lòng còn cực kỳ vui vẻ.

Bà ước gì mau chóng chứng kiến ngày Hàn Tam Thiên chết.

Sau khi rời khỏi khách sạn, tâm trạng của Tưởng Lam thả lỏng rất nhiều, lầm bầm lầu bầu nói: "Hàn Tam Thiên, đừng trách tao, muốn trách chỉ có thể trách mày quá phế vật, mày đã không đối phó được nhà họ Hàn ở Mỹ, tạo chỉ có thể giẫm lên xác mày, bảo vệ nhà họ Tô."

Trở lại biệt thự sườn núi, bạn trai màTưởng Lam giới thiệu cho Tô Nghênh Hạ đã tới, anh ta tên là Chu Ngọc Phong, nhà họ Chu thuộc ngành công nghiệp đồ uống

thành phố Thiên Vân, trong ngành này có thể xem là có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Chu Ngọc Phong đã thích Tô Nghênh Hạ nhiều năm, thậm chí trước kia còn tuyên bố không phải Tô Nghênh Hạ không cưới, hơn ba năm trước, hôn lễ của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đã khiến Chu Ngọc Phong tuyệt vọng, thậm chí còn nhiều lần tìm tay anh chị đi dạy dỗ Hàn Tam Thiên, nhưng những người đó đều thảm hại vào bệnh viện.

Tình hình sau đó Chu Ngọc Phong không đi tìm hiểu, nhưng nghe những người kia nói, rất có thể Hàn Tam Thiên là một kẻ giỏi đánh nhau, dựa vào thanh danh kẻ vô dụng nổi tiếng ở thành phố Thiên Vân của Hàn Tam Thiên, Chu Ngọc Phong căn bản không tin cách nói của bọn họ, sở dĩ tạm dừng gây sự với Hàn Tam Thiên là vì anh ta buộc phải tiếp quản sự nghiệp gia tộc, rơi vào công tác bận rộn.

Bây giờ, Tô Nghênh Hạ đã ly hôn với Hàn Tam Thiên, Tưởng Lam còn tung ra tin tức Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ chưa

từng lên giường, điều này khiến Chu Ngọc Phong lần nữa thấy được hi vọng, vì vậy đầu tiên anh ta nghĩ cách liên lạc với Tưởng Lam, hi vọng có thể nhân cơ hội này lần nữa khiến Tô Nghênh Hạ trở thành vợ mình.

"Ngọc Phong, để cháu đợi lâu rồi." Tưởng Lam nhiệt tình bước đến chỗ Chu Ngọc Phong.

Chu Ngọc Phong lập tức nói: "Di Lam, cháu cũng vừa tới được một lát mà thôi không tính là đợi lâu, dù sao Nghênh Hạ vẫn chưa tan làm."

Tưởng Lam nhìn đồng hồ, nói: "Cũng sắp về đến nơi rồi, hôm nay ăn cơm ở nhà đi."

Dứt lời, ánh mắt Tưởng Lam hung ác trừng Hà Đình, nói: "Còn không mau đi nấu cơm, chân bị tàn phế hả, đứng đó thất thần nữa."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.