Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1491 chữ

Hàn Tam Thiên nặng nề hít một hơi. Một Vũ Phong đã khiến người ta khó đối phó được rồi, nếu lại thêm một vài cao thủ như vậy, có thể tưởng tượng được áp lực của Hàn Tam Thiên. Hơn nữa dựa vào thực lực của nhà họ Hàn ở Mỹ, bọn họ không thể nào chỉ có mỗi cao thủ là Vũ

Phong.

Thấy ánh mắt Hàn Tam Thiên nóng bỏng nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát,

Đao Thập Nhị biết, nhất định giờ anh rất muốn tìm ra cao thủ đã khiến Vũ Phong lùi bước. Bởi vì chỉ có lôi kéo được người đó, bọn họ mới có thể đứng ở thế bất bại.

"Anh Tam Thiên, anh về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ nghĩ cách tìm được người đó." Đao Thập Nhị nói.

"Không cần." Hàn Tam Thiên nói: "Nếu người đó đồng ý ra mặt, tôi và người đó nhất định có cơ hội gặp mặt. Nếu như không muốn, làm thế chỉ chuốc lấy sự phản cảm của người đó."

Rời khỏi sàn đấm bốc, trời đã đầy sao.

Giống như cảnh tượng đêm đó lúc dùng bữa ở nhà hàng thủy tinh, cô nói rất đẹp.

Bất kể trước mắt có bao nhiêu khó khăn gian khổ, vì em, anh cũng phải quét sạch tất cả.

Lúc Hàn Tam Thiên trở lại chung cư, khi lên tầng mười sáu, bắt gặp Mễ Phỉ Nhi đang đứng trước cửa.

"Quên mang chìa khóa hả?" Hàn Tam Thiên hỏi Mễ Phỉ Nhi.

"Loại người như anh giống như con chuột nên mới nhát gan thế!" Mễ Phỉ Nhi lạnh

nhạt nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười, đoán được cô đang nói đến chuyện ở Mordor. Nhưng đó không phải là Hàn Tam Thiên nhát gan, mà là anh có chuyện cần xử lý nên mới sốt ruột rời khỏi.

Đương nhiên, cho dù Hàn Tam Thiên không đi, anh cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Mễ Phỉ Nhi.

"Tôi khuyên cô sau này đừng chọc vào mấy loại côn đồ đó. Phiền phức mà bọn chúng có thể mang đến cho cô, cô không thể nào tưởng tượng được đâu." Hàn TamThiên nhắc nhở.

"Tôi không cần lòng tốt của anh. Phiền phức đó bạn bè của tôi đã giải quyết xong, anh ta không vô dụng như anh." Mễ Phỉ Nhi nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu, bảo: "Mễ Phỉ Nhi, đừng nói là cô đặc biệt ở chỗ này chờ tôi để châm chọc khiêu khích tôi nhé?"

Mễ Phỉ Nhi không nói gì mà đẩy cửa ra, bước vào nhà.

Điều này khiến Hàn Tam Thiên không thể làm gì. Xem ra hình tượng của anh trong

lòng Mễ Phỉ Nhi thật sự không tốt lắm. Đêm hôm khuya khoắt, còn có thể khiến Mễ Phỉ Nhi cố ý chờ anh, sau đó nói móc vài câu.

Có điều người phụ nữ này cũng khá thú vị. Cô muốn làm một nữ thần cao ngạo lạnh lùng, nhưng cũng muốn tất cả đàn ông chạy theo như vịt.

Về đến nhà, Hàn Tam Thiên nằm xuống giường, trên tủ đầu giường là ảnh kết hôn của anh và Tô Nghênh Hạ. Mỗi tối trước khi đi ngủ, Hàn Tam Thiên đều nhìn ảnh chụp đến ngẩn người theo thói quen. Đây là cách duy nhất có thể giảm bớt nhớ

nhung về Tô Nghênh Hạ.

Cho dù hiện giờ bọn họ ở cùng một thành phố, nhưng với Hàn Tam Thiên mà nói, cảm giác như ở hai cực của Trái Đất,

Cầm ảnh chụp, Hàn Tam Thiên liên tục lau Tô Nghênh Hạ trong ảnh, sợ có chút bụi bặm nào dính bên trên.

"Anh vẫn còn nhớ, lúc trước khi Tô Hải Siêu lén đánh anh, em cố ý bỏ thuốc xổ anh ta, khiến anh ta tiêu chảy mấy ngày."

"Anh vẫn còn nhớ, lúc Tô Diệc Hàm mắng anh là kẻ vô dụng, em sẽ âm thầm thảgián vào túi xách của cô ta."

"Anh vẫn còn nhớ, khi mẹ không cho anh lên bàn cơm, lần nào em cũng sẽ giấu mấy miếng thịt dưới chén cho anh, sau đó đắp cơm lên không để bọn họ phát hiện."

Nhớ lại chuyện cũ, Hàn Tam Thiên nở nụ cười như kẻ ngốc, trong hốc mắt lại óng ánh nước mắt.

Cũng chính vì những chuyện đó, Hàn Tam Thiên mới quyết định sẽ bảo vệ thật tốt cho Tô Nghênh Hạ cả đời.

Biệt thự sườn núi, hai người trong lòng có

nhau nên suy nghĩ giống nhau.

Tô Nghênh Hạ cũng cầm một tấm hình kết hôn của hai người, nhìn Hàn Tam Thiên trên tấm ảnh, tự lẩm bẩm.

Lúc đêm khuya vắng vẻ, cảm giác nhớ nhung với Tô Nghênh Hạ liên tục dâng lên như thủy triều.

Tuy rằng ban ngày cô có thể dùng việc làm để gây mê bản thân, không thèm nghĩ đến chuyện của Hàn Tam Thiên, hưng đến tối, tình huống này lại không thể nào tránh khỏi.Nhìn một bên khác của giường, đó vốn là nơi có một người tên Hàn Tam Thiên nằm. Và anh, chính là chồng của cô.

"Ông xã, em nhớ anh lắm." Nước mắt trên khóe mi Tô Nghênh Hạ như chuỗi trận châu, liên tục chảy xuống.

Sáng hôm sau, sau khi Tô Nghênh Hạ chạy bộ buổi sáng và chuẩn bị đi làm, Tưởng Lam nói với cô: "Hôm nay tan làm về sớm, trong nhà có khách tới."

Tô Nghênh Hạ nhíu mày, chẳng lẽ đám người nhà họ Tưởng kia còn muốn vôliêm sỉ tới nhà cô ư?

"Không phải là nhà ông ngoại muốn tới chứ?" Tô Nghênh Hạ bất mãn nói.

"Không liên quan tới bọn họ, là bạn của mẹ, con nhớ về sớm là được." Tưởng Lam nói.

Trong lòng Tô Nghênh Hạ hơi kinh ngạc, chuyện này rất hiếm thấy. Tưởng Lam lại mời bạn về nhà chơi, chẳng lẽ bà muốn khoe với bạn về biệt thự sườn núi sao?

Theo tính cách của Tưởng Lam mà nói, cũng không phải không thể, Tô NghênhHạ không suy nghĩ nhiều.

Sau khi Tô Nghênh Hạ đi, Tô Quốc Diệu từ tầng hai vào phòng khách, nói với Tưởng Lam: "Làm như vậy có được không? Bà không được sự đồng ý của Nghênh Hạ, không sợ nó tức giận hả?"

"Tôi cũng vì muốn tốt cho nó, tức giận với tôi làm gì. Hôm nay ông mau gỡ mấy tấm ảnh cưới này xuống đi. Thứ này, đốt được thì đốt, tôi không muốn bị khách tới nhìn thấy, đó là người tôi cẩn thận chọn lựa cho Nghênh Hạ. Công ty nhà cậu ta không chênh lệch bao nhiêu với nhà họ Tô, hai đứa nó ở bên nhau sẽ càng mạnhhơn." Tưởng Lam nói. Nhìn ý này là bà định giới thiệu bạn trai cho Tô Nghênh Hạ!

Tô Quốc Diệu thở dài, việc này Tưởng Lam cứ khư khư cố chấp, hoàn toàn không bàn bạc với Tô Nghênh Hạ. Không biết sau khi Tô Nghênh Hạ về nhà sẽ có phản ứng thế nào.

Nhìn ảnh cưới trên tường, đó là Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên đích thân treo lên, hơn nữa vì ảnh cưới còn đặc biệt tới đảo Bedrock một chuyến. Nếu đốt, nhất định Tô Nghênh Hạ sẽ tức giận nhỉ?

"Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau

làm việc đi. Nếu ông sợ bị Nghênh Hạ trách cứ thì tới lúc đó cứ nói tôi kêu ông làm." Tưởng Lam đốc thúc.

"Được được được, nghe lời bà." Tô Quốc Diệu bất đắc dĩ nói.

Lúc Hà Đình ném rác ra ngoài trở về, phát hiện Tô Quốc Diệu định tháo ảnh cưới trên tường ra thì lập tức chạy tới bên cạnh Tô Quốc Diệu.

Bà tận mắt thấy hai người Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên treo lên, sao có thể gỡ xuống chứ.

"Ông chủ, ông... ông đang làm gì vậy?." Hà Đình vẻ mặt lo lắng hỏi.

Tưởng Lam ngồi trên sofa, trong mắt lóe lên sự chán ghét, nói: "Hà Đình, bà chỉ là một người làm thấp kém mà thôi, không có tư cách quản chuyện nhà chúng tôi. Tôi khuyên bà làm tốt việc của mình đi, nếu không, tôi cho bà cút."

"Nhưng... nhưng ảnh cưới là hành trình tình yêu của Tam Thiên và Nghênh Hạ. Sao các người có thể gỡ xuống chứ?" Hà Đình khó hiểu nói.

Tưởng Lam nghe nói như thế, khinh thường cười, bảo: "Tình yêu, hai đứa nó thì có tình yêu chó má gì? Kẻ vô dụng xứng đáng có tình yêu hả? Cút đi làm việc đi, nếu tôi tôi sẽ trừ lương của bà."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.