Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1059 chữ

"Mặc kệ cậu là ai, cậu nên xin lỗi bạn tôi." Tần Chiêu đứng ra ngay thời điểm quan trọng.Đây chính là cơ hội anh hùng cứu

mĩ nhân của anh ta, anh ta đương nhiên thể bỏ qua có hội này.

Gã thanh niên khinh thường đánh giá Tần Chiêu, nói: "Anh là cái thá gì cơ chứ?"

Tần Chiêu không muốn phải dây dưa với dạng lưu manh như này. Nhưng trước mặt Mễ Phỉ Nhi, anh ta sẽ không lùi bước.Nếu ngay cái dáng vẻ đàn ông cũng không có thì lấy gì theo đuổi Mễ Phỉ Nhi?

Tần Chiêu túm lấy cổ áo gã thanh niên,

gằn giọng uy hiếp: "Nhãi ranh, tôi cảnh báo cậu lần nữa, xin lỗi bạn tôi mau."

Gã thanh niên nổi giận.Loại người như gã không tiền không thế nhưng cực kì quan trọng mặt mũi, thậm chí gã có thể sống chết vì cái danh này.

Nếu mất mặt trước nhiều người như thế, sau này sẽ có thể sinh sống như thế nào?

"Đ- mẹ, mày dám động tay chân với ông đây à, mày có tư cách sao?" Gã thanh niên thụi gối vào bụng Tần Chiêu.

Tần Chiêu không phản ứng lại kịp, hai

chân loạng choạng về phía sau vài bước rồi ngã xuống.

Mardor sẽ không can thiệp loại mâu thuẫn nhỏ như thế này, trừ khi việc nhỏ hóa chuyện to, Lâm Dũng mới xuất hiện giải quyết. Dù sao mấy cuộc cãi vã như thế này ngày nào cũng xảy ra, nên để bọn họ tự giải quyết với nhau.

Hàn Tam Thiên và Mặc Dương đứng trên tầng nhìn rất rõ mọi chuyện xảy ra.

"Anh hùng cứu mỹ nhân à?Chỉ tiếc vị này là anh hùng rơm thôi." Mặc Dương cười nói, cố ý nhìn qua Hàn Tam Thiên

Hàn Tam Thiên không để ý.Thái độ hiện tại của anh giống như buổi sáng ngày hôm qua gặp phải Mễ Phỉ Nhi đang cãi nhau với người khác dưới tầng, chuyện không liên quan với mình thì không nên quan tâm.

Thấy Hàn Tam Thiên không hành động gì, Mặc Dương tiếp tục nói: "Dù gì người ta cũng là hàng xóm của cậu, cậu không giúp tý à?"

"Dù sao tôi cũng là thằng thất bại mà thôi, có thể làm..."

Chưa kịp dứt câu, điện thoại của Hàn Tam Thiên vang lên, là giám đốc võ đài gọi cho

anh.

Việc này khiến Hàn Tam Thiên có dự cảm bất thường. Đông Hạo là người của Thích Y Vân và giờ anh với Thích Y Vân đã hợp tác với nhau, Đông Hạo không có lý do gì tới võ đài gây chuyện.

"Sao vậy?" Hàn Tam Thiên tiếp điện thoại.

"Anh Tam Thiên, võ đài xảy ra chuyện rồi.Có người phá võ quán, anh Đao đangtrên lôi đài, tôi sợ anh ấy không trụ được lâu." Giám đốc nói.

Ngay cả Đao Thập Nhị cũng không giải quyết được đối phương sao?

Hay là Đông Hạo cố tình trả thù anh?

"Tôi qua ngày giờ." Hàn Tam Thiên hạ giọng nói.

Cúp điện thoại, Mặc Dương hỏi: "Sao vậy?"

"Võ đài có chuyện, tôi qua đó nhìn xem." Hàn Tam Thiên nói xong rồi đi tới cầu

thang xuống tầng.

"Vậy việc kia thì sao, muốn giúp hàng xóm của cậu không?" Mặc Dương hỏi.

"Không liên quan tới tôi."

Mặc Dương bất đắc dĩ nhún vai, nếu Hàn Tam Thiên đã nói không liên quan, ông cũng lười can thiệp.

Trên sàn nhảy, Tần Chiêu mất mấy phút mới tỉnh táo lại sau khi bị đá, đám bạn anh ta tới nâng anh ta lên.

Gã thanh niên nhìn Tần Chiêu với ánh.

mắt khinh người, nói: "Thằng vô dụng như mày cũng dám đứng ra nói hộ người khác cơ á, định tấu hài ngay đây à?"

"Nhãi ranh, tôi là nhân viên công ty nhà họ Thiên đó." Tần Chiêu nghiến răng nghiến lợi.Không phải tình trạng bất đắc dĩ, anh ta sẽ không nhắc tới nhà họ Thiên. Nhưng đương nhiên giờ anh không đánh lại đối phương nên chỉ có thể làm vậy.

Gã thanh niên vừa nghe tới nhà họ Thiên thì bớt kiêu ngạo đi một chút.

Lúc này Mễ Phỉ Nhi nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang nhanh chóng rời khỏi nơi

này.Cô không ngờ mình có thể gặp Hàn Tam Thiên, nên hơi kinh ngạc.

Nhưng sự kinh ngạc đó dần dần biến thành khinh thường, anh ta chạy nhanh như thế, chắc chắn vì việc của cô.Dù sao có chuyện lớn như thế, mọi người trong hộp đêm ai cũng biết, anh ta không thể không nhìn thấy.

Hèn nhát!

Đồ hèn, tôi không nhờ anh giải quyết phiền phức này đâu, anh chạy nhanh như

thế làm gì.

Không những là thằng thất bại, còn là kẻ nhát gan nữa.

Ngày hôm qua cũng như thế, giờ cũng vậy, Mễ Phỉ Nhi càng lúc càng khinh thường Hàn Tam Thiên.

"Người anh em, quản bạn anh cho tốt vào, không chơi được thì đừng có tới đây chơi." Gã thanh niên nói xong rồi xuống khỏi sàn nhảy.

Tần Chiêu thở hắt ra, xem ra cái danh nhà họ Thiên này vẫn có tác dụng, bằng không vụ rắc rối ngày hôm nay không giải

quyết dễ như thế.

"Cậu không sao chứ?" Tần Chiêu hỏi Mễ Phỉ Nhi.

“Không có gì, cậu thế nào, muốn tới bệnh viện không?” Mễ Phỉ Nhi quan tâm hỏi han.

Thấy Mễ Phỉ Nhi quan tâm mình như thế, cơn đau từ bụng cũng giảm đi một nửa.Có thể khiến Mễ Phỉ Nhi để ý, một cước này cũng đáng giá.

"Không có vấn đề gì." Tần Chiêu xua tay.

Mễ Phỉ Nhi vốn không có thiện cảm với Tần Chiêu.Nhưng lại đối lập với Hàn Tam Thiên khiến cô đột nhiên cảm thấy Tần Chiều đàn ông hơn nhiều.

ít nhất anh ta dám đứng trước mặt người khác giúp đỡ cô, còn Hàn Tam Thiên trốn như trốn tà.

Tuy rằng Tần Chiêu không ưu tú như bạch mã hoàng tử mà cô mơ ước, nhưng ít nhất anh ta có gan, chứ không phải như Hàn Tam Thiên không hề có phong độ đàn ông.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.