Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1505 chữ

“Ngày nào cô cũng chạy bộ lúc sáu giờ sáng sao?" Hàn Tam Thiên mở miệng hỏi, nếu đã đụng mặt mà không nói chuyện thì cũng hơi ngượng.

Nhưng điều khiến cho Hàn Tam Thiên không ngờ đến chính là, anh chủ động bắt chuyện, lại khiến cho không khí càng thêm xấu hổ, bởi vì Mễ Phỉ Nhi vốn không hề để ý đến anh.

Hai người cùng bước vào thang máy. Không khí có vẻ càng nặng nề hơn, không gian nhỏ hẹp tạo cho người ta cảm giác áp lực vô cùng.

“Nếu bây giờ thang máy bị hư thì chắc thú vị lắm.” Hàn Tam Thiên cười nói, có điều không phải anh đang nói với Mễ Phỉ Nhi, mà là đang tự nói với chính mình.

“Câm cái miệng quạ đen của anh lại.” Mễ Phỉ Nhi nói với vẻ khó chịu. Cô không muốn bị nhốt trong thang máy với Hàn Tam Thiên, chuyện này đối với cô mà nói

nó không khác gì một cơn ác mộng.

Nếu để cho Mễ Phỉ Nhi biết, Hàn Tam Thiên chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô, không biết hiện giờ cô sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Thang máy xuống đến lầu một, Mễ Phỉ Nhi bất giác thở phào nhẹ nhõm, cô còn hơi lo lắng bị Hàn Tam Thiên nói trúng.

Cửa thang máy vừa mở ra, Mễ Phỉ Nhi vội vàng đi ra ngoài, dáng vẻ như thể không

muốn ở lại bên trong một phút một giây nào nữa vậy.

Con đường chạy bộ mỗi sáng của Hàn Tam Thiên vẫn nằm trong tiểu khu. Bởi vì không có bất kỳnơi nào có thể so sánh được với núi Đỉnh Vân, thế nên cũng không cần tốn sức để chọn đường. Hơn nữa đối với Hàn Tam Thiên mà nói, không có Tô Nghênh Hạ ở bên, cho dù là cảnh quan thế giới, anh cũng không muốn liếc nhìn thêm một cái.

Núi sông tráng lệ nếu không có người mình yêu thương bầu bạn thì cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.

Mễ Phỉ Nhi rất bài xích Hàn Tam Thiên.

Thế nên sau khi cô chạy bộ trở về phía dưới lầu, vẫn cố ý nhìn xem có đụng phải Hàn Tam Thiên hay không. Sau khi xác định không có sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên, mới vội vàng chạy vào thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trái tim của Mễ Phỉ Nhi đã nghẹn ở cổ, sợ có người đột nhiên đi vào.

Mãi đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, tâm trạng của Mễ Phỉ Nhi mới thả lỏng, cô lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên rộng rãi sáng lạn không ít.

Về đến nhà, Dương Mạnh đã làm đồ ăn

sáng xong, cô ngồi trên bàn ăn nhìn vào máy tính, nhíu mày thật chặt.

“Em sao vậy? Sáng sớm đã nhíu mày rồi, cũng không sợ có nếp nhăn sao?” Mễ Phỉ Nhi hỏi Dương Mạnh.

“Chị Phỉ Nhi, em làm thế nào cũng không tra ra được ông chủ của công ty chúng ta là ai." Dương Manh nghi hoặc hỏi Mễ Phỉ Nhi. Trước đây cô không biết gì về bất động sản Nhược Thủy, nhưng bây giờ nếu đã đến làm việc ở bất động sản Nhược Thủy, kiểu gì thì kiểu cũng phải biết chút ít về bối cảnh công ty chứ! Nhưng lúc lên mạng tìm tin tức có liên

quan đến bất động sản Nhược Thủy, lại phát hiện vị trí chủ tịch để trống, không có tên của bất kỳ người nào. Còn người có được quyền lực lớn nhất là Chung Lương, nhưng Chung Lương lại không phải là ông chủ thật sự.

“Sao em ngốc quá vậy? Quên những lời chị từng nói với em - hậu thuẫn của bất động sản Nhược Thủy là ai rồi sao?” Mễ Phỉ Nhi bất đắc dĩ nói.

“Tất nhiên là em vẫn nhớ. Không phải là nhà họ Hàn ở Thủ Đô sao? Em đã cố ý tìm hiểu thêm, nhà họ Hàn này đúng là rất lợi hại. Nhưng người phụ trách của công

ty chúng ta, rốt cuộc là ai trong nhà họ Hàn chứ?” Dương Mạnh hỏi với vẻ tò mò.

Mễ Phỉ Nhi ăn một miếng cháo, sau đó tiếp tục nói: “Theo như những gì chị được biết, chủ tịch của bất động sản Nhược Thủy vẫn chưa từng lộ diện ở thành phố Thiên Vân. Mọi chuyện trong công ty, hầu hết đều là giao cho Chung Lương xử lý. Có điều chắc chắn vị chủ tịch giấu mặt kia vẫn đang đứng ở đằng sau sau điều khiển mọi động thái của công ty. Nếu có mệnh lệnh gì, hẳn là sẽ truyền đạt trực tiếp với Chung Lương.”

“Hạng mục công trình phai tây thành phố

lớn như thế. Vậy mà anh ta cũng không thèm đến thành phố Thiên Vân, giao cho Chung Lượng toàn quyền phụ trách, có thể yên tâm được sao?” Dương Manh nói.

“Trong mắt chúng ta, đây là hạng mục đầu tư rất lớn. Nhưng trong mắt anh ta, có lẽ đây chỉ là chút sản nghiệp còn con mà thôi, không quan tâm cũng không có gì là kỳ lạ cả. Có điều chị tin rằng, chúng ta sắp được nhìn thấy anh ta rồi.” Lúc nói ra câu này, vẻ mặt của Mễ Phỉ Nhi xuất hiện một chút chờ mong.

“Tại sao ạ?” Dương Mạnh tò mò hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Dương Manh, Mễ Phỉ Nhi không kìm được mà trợn trắng mắt, vấn đề đơn giản như vậy mà cô cũng không nghĩ ra được.

“Chị thấy em ngốc thật đó, bây giờ thành phố Thiên Vân xảy ra biến cố lớn như vậy, anh ta là chủ tịch, sao có thể không ra mặt được chứ? Lẽ nào em thật sự cho rằng anh ta sẽ để Chung Lương đối phó với tập đoàn Hàn thì sao?” Mễ Phỉ Nhi nói.

Dương Manh bừng tỉnh, nhất thời cũng cảm thấy mình rất ngốc, cô không khỏi đau khổ nói: “Chị Phỉ Nhi, nếu không có

chị, em thật sự không biết một chút gì hết. May là có chị, có thể khiến em hiểu được rất nhiều chuyện.”

Mễ Phỉ Nhi mỉm cười, nói: “Sự đơn thuần này của em thật sự rất tốt, chị muốn còn không được nữa là. Chỉ tiếc ở xã hội hiện giờ, đơn thuần đã bị coi là ngu ngốc, sẽ rất bị người ta lừa gạt. Thế nên em cũng phải dần trưởng thành lên đi.”

“Chị Phỉ Nhi, chỉ cần có chị ở bên cạnh em, em sẽ cảm thấy an tâm, không cần phải trưởng thành nữa." Dương Mạnh không để tâm nói.

“Chị cũng không thể ở bên em cả đời, lẽ nào chị Phỉ Nhi của em không cần tìm bạn trai sao? Nói không chừng đợi đến lúc chủ tịch của bất động sản Nhược Thủy xuất hiện, tình yêu của chị Phỉ Nhi cũng xuất hiện ấy chứ.” Mễ Phi Nhi mỉm cười nói.

Vẻ mặt Duong Manh tươi cười sát lại gần Mễ Phỉ Nhi, thân thiết ôm lấy tay cô, nói: “Chị Phỉ Nhi, chị xinh đẹp như vậy, chủ tịch chắc chắn sẽ thích chị. Đến lúc đó chị có thể trở thành phu nhân của chủ tịch rồi.”

Mấy chuyện như vậy, Mễ Phỉ Nhi cũng chỉ

ảo tưởng mà thôi. Dù sao cho đến bây giờ cô đến cả đối phương là người thế nào cũng không biết, nhưng Mễ Phỉ Nhi tin chắc, nếu cho cô cơ hội tiếp cận chủ tịch, chuyện này vẫn có khả năng sẽ xảy ra. Bởi vì dù là dáng người hay khuôn mặt, có thể nói cô ưu tú hơn những người phụ nữ khác rất nhiều.

“Nếu chị trở thành phu nhân của chủ tịch, sau này chắc chắn sẽ giới thiệu cho em một người đàn ông có tiền." Mễ Phỉ Nhi nói.

Bất cứ chuyện gì mà Dương Mạnh theo đuổi đều không mang theo tính thực dụng,

thế nên yêu cầu về bạn trai của cô cũng không quá cao, chỉ cần thật lòng yêu cô là được. Còn về phần có tiền hay không thì cũng không quan trọng, đây không phải là thứ mà cô nghĩ tới đầu tiên, hai người có thể chăm chỉ làm việc cùng nhau là đủ rồi.

“Chi Phỉ Nhi, em không muốn tìm người có tiền, em cảm thấy anh Hàn cũng không tồi. Cách đối nhân xử thế rất thành thật, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy bên ngoài.” Dương Manh nói.

Nghe thấy hai chữ “anh Hàn', trên mặt Mễ Phỉ Nhi lập tức lộ ra sự chán ghét không thể che giấu.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.