Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1584 chữ

Hàn Yên hào phóng bỏ tiền ra bao cả khách sạn, bởi vì cô ta không muốn bị bất kỳ ai làm phiền. Chỗ cô ta ở không cho phép bất kỳ loại người tạp nham nào xuất hiện. Hàn Yên cũng không muốn lúc mình ra khỏi cửa sẽ gặp phải những người không liên quan.

Trong mắt Hàn Yên, chúng sinh không hề bình đẳng, đều là mấy con kiến bò tới bò lui dưới chân cô ta, đương nhiên là không có tư cách ngang hàng với cô ta rồi.

“Tiểu thư, Hàn Tam Thiên ly hôn với Tô Nghênh Hạ là vì muốn bảo vệ nhà họ Tô sao?” Hàn Thanh nói với Hàn Yên.

“Tên vô dụng này đúng là si tình. Có điều sao tôi có thể để nhà họ Tô vào mắt chứ? Đối phó với loại gia tộc nhỏ bé rác rưởi này, chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi.” Hàn Yên nói với vẻ mặt khinh bỉ. Mắt cô ta còn cao hơn cả đầu, vì thế cũng có yêu cầu khả cao với kẻ địch của mình. Nhà họ Tô chẳng qua chỉ là một gia tộc có chút danh tiếng ở thành phố Thiên Vân mà thôi, cô ta sẽ không tự hạ thấp giá trị bản thân để

đi đối phó với loại gia tộc thấp kém này.

Hàn Thanh nhoẻn miệng cười, nói: “Cậu ta cho rằng bản thân cậu ta có bao nhiêu trọng lượng ở trong mắt của tiểu thư chứ? Tiểu thư tự mình đến Trung Quốc đã là sự cân nhắc cực lớn đối với cậu ta rồi.”

“Chỉ tiếc là ba bảo tôi đừng giết cậu ta, nếu không chuyện này đã dễ giải quyết hơn rất nhiều rồi.” Hàn Yên bất đắc dĩ thở dài một hơi. Cha cô ta nói người nhà họ Hàn không thể tương tàn lẫn nhau. Nhưng ở trong mắt của Hàn Yên, sao cô ta có thể xem loại vô dụng như Hàn Tam Thiên là người một nhà được. Cho dù

trong cơ thể của họ đang chảy cùng một dòng máu, Hàn Yên vẫn không muốn thừa nhận.

“Nếu như anh ta không muốn đổi họ, lẽ nào chúng ta cứ phải đấu đá mãi với anh ta như thế này sao? Tiểu thư sao có thể ở một nơi thối nát như này mãi được?" Bản thân Hàn Thanh chỉ là người hầu. Nhưng cô ta vẫn cứ xem thường Trung Quốc như trước, càng khỏi phải nói tới thành phố nhỏ nhoi như thành phố Thiên Vân.

Thậm chí Hàn Thanh còn cho rằng, Hàn Yên xuất hiện ở nơi này không khác gì là một sự sỉ nhục đối với Hàn Yên,

“Tôi sẽ có cách bắt anh ta đổi họ. Nếu anh ta cứ làm chậm trễ thời gian của tôi, giết rồi thì sao, cùng lắm thì bị ba mắng một trận thôi mà.” Ánh mắt của Hàn Yên trở nên âm u.

Lúc này Hàn Phong vô cùng lo lắng chạy vào trong phòng, ngay cả gõ cửa cũng quên mất.

“Hàn Phong, đây không phải là lần đầu tiên chị cảnh cáo em, phải gõ cửa trước khi vào chứ.” Hàn Yên nói với vẻ bất mãn.

Hàn Phong chẳng hề để ý đến sự tức giận của chị gái, mỉm cười đi đến bên cạnh Hàn Yên, nói: “Chị, trước đây chúng ta vẫn hay ngủ chung một phòng mà, chị có cần phải so đo chuyện nhỏ như vậy với em không?”

“Đó là lúc còn nhỏ, bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành rồi, lẽ nào chị phải cởi hết quần áo trước mặt em sao?” Hàn Yên trừng mắt nói.

“Ha ha.” Hàn Phong cười ngượng ngùng, nói: “Chị thấy cô gái này thế nào?”

Trên điện thoại là ảnh chụp của Tô Nghênh Hạ, nhìn vào góc độ của bức ảnh, rõ ràng là cô bị chụp lén.

“Từ khi nào em chơi đùa với phụ nữ còn thông báo trước với chị một tiếng vậy. Không giống em chút nào cả.” Hàn Yên cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

“Chị à, cô ấy chính là Tô Nghênh Hạ.” Hàn Phong nuốt nước bọt, hiển nhiên có hứng thú với Tô Nghênh Hạ.

Hàn Yên nhíu mày, nói: “Từ khi nào em lại cảm thấy hứng thú với giày rách vậy?

Hơn nữa còn là giày rách của Hàn Tam Thiên nữa chứ.”

“Chị, lẽ nào chị vẫn chưa đọc tin tức mới nhất sao?” Hàn Phong kinh ngạc hỏi.

“Tin tức mới nhất gì cơ?” Hàn Yên khó hiểu.

“Tuy cô ấy kết hôn với Hàn Tam Thiên đã ba năm, nhưng vẫn chưa bị Hàn Tam Thiên đụng vào. Dù cô ấy là một người phụ nữ đã ly hôn, nhưng thân thể vẫn còn rất sạch sẽ.” Hàn Phong nói.

Nghe xong mấy lời này, hai người Hàn

Yên và Hàn Thanh đều ngây ngẩn cả người.

Ba năm!

Kết hôn suốt ba năm nhưng anh ta... Anh ta lại không hề đụng vào Tô Nghênh Hạ!

Hàn Yên lập tức ôm bụng cười to, ngay cả Hàn Thanh cũng cười nghiêng cười ngả.

“Không phải chứ, Hàn Tam Thiên vô dụng đến mức này sao? Đến cả vợ của mình cũng chưa đụng vào." Hàn Yến lau mắt,

vừa nãy cô ta cười đến mức chảy cả nước mắt luôn rồi.

Hàn Thanh ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng nói: “Tiểu thư, bụng của tôi đau quá đi mất. Loại người này sao có thể còn sống đến bây giờ được vậy? Chắc hẳn anh ta cũng uất ức lắm.”

“Tin này không phải là tin tức giả đó chứ?” Hàn Yên bán tín bán nghi. Suy cho cùng suốt ba năm, nếu nói quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt, chuyện này còn có thể nghe được, nhưng chưa từng làm chuyện chăn gối, thế này thì lại quá khoa trương rồi.

“Đây là sự thật, em còn đặc biệt đi tìm hiểu chuyện này nữa mà." Hàn Phong nghiêm túc nói, nếu như thật sự là giày rách bị Hàn Tam Thiên chơi đùa ba năm, cho dù có đẹp đến mấy anh ta cũng sẽ không cảm thấy hứng thú. Nhưng sau khi tin tức này xuất hiện, Hàn Phong ngay lập tức trở nên hứng khởi cực kỳ, hơn nữa anh ta cũng muốn nghiệm chứng chuyện này rốt cuộc là thật hay giả.

Còn về cách để nghiệm chứng... cũng chỉ có một cách duy nhất mà thôi.

Hàn Yên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Bây giờ chi cuối cùng cũng hiểu vì sao ba lại muốn anh ta đổi họ. Loại người vô dụng này đúng là làm mất mặt nhà họ Hàn chúng ta mà."

“Nếu em cảm thấy hứng thú thì cứ đi làm đi. Có điều chị vẫn phải cảnh cáo em, ở đây là Trung Quốc, đừng làm chuyện phạm pháp. Có bản lĩnh thì khiến cho Tôi Nghênh Hạ chủ động bò lên giường của em đi.” Hàn Yên lên tiếng nhắc nhở. Ở Mỹ, Hàn Phong có thể phóng túng không kiêng nể gì là bởi vì nhà họ Hàn có mạng lưới quan hệ rất sâu rộng, cho dù xảy ra

chuyện gì thì cũng có thể bảo vệ được Hàn Phong. Nhưng ở đây thì lại khác, nếu làm lớn chuyện thì rất khó để thu dọn.

“Chị à, bây giờ em không phải giải quyết sinh lý một cách đơn thuần nữa, mà đã đạt đến trình độ cao hơn rồi. Chinh phục từ nội tâm rồi có được thân thể, như vậy

mới khiến em có được cảm giác thành tựu. Thế nên chị cứ yên tâm đi." Hàn Phong cười nói.

Hàn Yên gật đầu, nếu đã như vậy thì cũng không có gì đáng để lo lắng nữa.

Sau khi Hàn Phong rời khỏi phòng, Hàn

Thanh mới đứng lên, trong ánh mắt ẩn chứa một chút không vui. Bởi vì cô ta đã từng có một đoạn tình cảm mong manh với Hàn Phong, tuy trước nay cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân có thể trở thành người phụ nữ của Hàn Phong, nhưng mỗi lần nghe thấy anh ta có hứng thú với người phụ nữ khác, trong lòng Hàn Thanh vẫn có chút chua chát.

“Hàn Thanh, cô không vui sao?” Hàn Yên hỏi.

Trong ánh mắt Hàn Thanh xẹt qua một chút hoảng hốt, cúi đầu nói: “Tiểu... Tiểu thư, tôi không có, sao tôi lại không vui

chứ.”

Hàn Yên cười nói: “Tôi biết chuyện giữa cô và Hàn Phong, nhưng cô nên hiểu rõ thân phận của mình. Nó chẳng qua chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi, cô không nên ảo tưởng là nó sẽ thích cô, cô chỉ là một người hầu của nhà họ Hàn mà thôi.”

“Tiểu thư, Hàn Thanh biết rõ, Hàn Thanh chưa từng nghĩ thiếu gia sẽ thích tôi.” Hàn Thanh nói.

“Cô hiểu rõ thì tốt rồi, vả lại cô cũng yên tâm đi. Cho dù cô chỉ là người hầu của nhà họ Hàn, sau này tôi vẫn sẽ tìm một

người chồng tốt cho cô, không có tài sản trên một triệu, làm sao có tư cách cưới cô chứ.” Hàn Yên nói.

“Cảm ơn tiểu thư.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.