Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1095 chữ

"Cậu có yêu Nghênh Hạ không?" Tưởng Lam hỏi Hàn Tam Thiên.

Không cần phải nghi ngờ tình yêu của Hàn Tam Thiên đối với Tô Nghênh Hạ. Nhưng khi câu hỏi này được thốt ra từ miệng Tưởng Lam, nó lại mang ý nghĩa hơi khác một chút.

Hàn Tam Thiên biết Tương Lam là loại người như thế nào. Bà ta đương nhiên quan tâm đến vấn đề này - không phải là phong cách của bà ấy.

"Tất nhiên rồi." Hàn Tam Thiên nói.

"Nếu cậu yêu con bé, thì cậu phải có trách nhiệm bảo vệ con bé khỏi mọi tổn hại." Tưởng Lam tiếp tục.

"Đây là lẽ đương nhiên. Là một người chồng, việc bảo vệ cô ấy là ưu tiên hàng đầu. Bất cứ ai làm tổn thương cô ấy đều phải trả giá." Hàn Tam Thiên nói.

Tưởng Lam nhìn xuống núi, có thể quan sát khung cảnh dưới kia từ đây. Người bình thường sẽ không có tư cách để làm như vậy, mỗi khi ăn sáng ở đây bà ta đều tự nhắc nhở mình. Hôm nay, bà ta không còn là người như trước kia nữa. Địa vị

của bà ta ở thành phố Thiên Vân nằm ngoài tầm với của nhiều người. Nếu bà ta đứng ở vị trí này, bà ta sẽ không bao giờ cho phép mình bị thay đổi, ngay cả khi bà ta không thể trở nên mạnh hơn cũng phải duy trì mọi thứ bà có được vào bây giờ.

"Cậu có thể để chúng tôi sống ở đây, tôi rất biết ơn và cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu làm cho Nghênh Hạ. Nếu không có cậu, Nghênh Hạ sẽ không thể lên làm người phụ trách ở phía tây thành phố." Tưởng Lam nói.

Đôi mắt của Hàn Tam Thiên lộ vẻ bất ngờ. Tưởng Lam đang cảm ơn anh! Anh thậm

chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác thính giác. Làm sao bà ta có thể nói những điều như vậy?

"Mẹ, cứ nói với con bất cứ điều gì." Hàn Tam Thiên nói.

"Khi đối mặt nhà họ Hàn, cậu 99% có thể thất bại, Cậu có bao giờ nghĩ về việc bảo vệ cho Nghênh Hạ thế nào chưa?" Tưởng Lam hỏi.

Hàn Tam Thiên sẽ làm hết sức mình để giải quyết rắc rối này. Điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Còn về việc bảo vệ Tô Nghênh Hạ, anh không hiểu lời nói của

Tưởng Lam.

"Con sẽ cố hết sức." Hàn Tam Thiên nói.

Tưởng Lam mỉm cười một cách khinh bỉ, nói: "Trong mắt tôi, cậu chắc chắn sẽ thua. Dù có cố hết sức cũng không có ích gì. Cậu cũng nói rằng tất cả tài sản của nhà họ Hàn cộng lại là vô cùng lớn. Cậu định lấy gì để chiến đấu chống lại bọn họ.

"Ý mẹ là..."

"Ý của tôi rất đơn giản. Cậu ly dị với Nghênh Hạ, để con bé sẽ không bị ảnh

hưởng bởi vấn đề này. Tiền trong tay cậu là tài sản chung của vợ chồng, thì cũng nên được chia thành một nửa cho Nghênh Hạ. Nếu cậu yêu con bé, cậu phải đảm bảo cho cuộc sống tương lai của cô ấy. "Tưởng Lam nói.

Bàn tay của Hàn Tam Thiên khẽ run lên, cho thấy anh đang trong trạng thái cực kỳ tức giận.

Anh chưa bao giờ ngờ Tưởng Lam sẽ có một kế hoạch như vậy.

Nhưng nếu nghĩ về nó, không phải Tưởng Lam là một người như vậy sao? Bà ta

đưa ra bất kỳ quyết định bất ngờ nào cũng đều có vẻ hợp lý với bà ấy.

"Mę, con ..."

"Cậu không cần phải nói với tôi nhiều làm gì, vô dụng thôi. Tôi không muốn gây khó dễ cho cậu. Nếu cậu yêu Nghênh Hạ, cậu nên có một số hành động thiết thực. Chỉ bằng cách này, cậu mới có thể thực sự bảo vệ Nghênh Hạ, phải không?" Tưởng Lam nói.

Bàn tay đang nắm chặt của Hàn Thiên đột nhiên buông ra. Mặc dù anh cảm thấy rất nực cười với đề xuất của Tưởng Lam,

nhưng nếu nhìn theo mặt khác, thì nó thực sự là giải pháp vẹn toàn nhất.

Đối mặt với áp lực do nhà họ Hàn mang lại ở Mỹ, anh không chắc mình có thể xoay chuyển tình thế hay không. Một khi anh thua trong trận chiến này, không những anh sẽ không còn gì, mà Tô Nghênh Hạ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Tô Nghênh Hạ vì cậu mà đã phải chịu đựng ba năm bị chê cười, đã đến lúc cậu phải đền bù cho con bé." Tưởng Lam nói. Nghe giọng điệu của bà, dường như Hàn Tam Thiên đã không phải trả giá bất cứ điều gì trong ba năm qua.

"Mẹ, Nghênh Hạ sẽ không đồng ý." Hàn Tam Thiên nói.

"Tôi có một cách để khiến nó phải ký vào thỏa thuận ly hôn. Nhưng cách này đòi hỏi cậu phải là người làm điều đó."

"Mẹ có thể cho con chút thời gian để cân nhắc không?" Một quyết định như vậy rất khó khăn với Hàn Tam Thiên. Ngay cả khi đó là vì lợi ích của Tô Nghênh Hạ, anh vẫn không cam lòng.

Sau hơn ba năm, cuối cùng anh cũng đã

có được sự chân thành của Tô Nghênh Hạ. Nhưng vào lúc này mà ly hôn với cô, anh thực sự không thể chấp nhận được trong một thời gian.

"Tôi nghĩ rằng cậu không yêu Nghênh Hạ, nên đừng làm liên lụy đến con bé nữa." Tưởng Lam nói một cách lạnh lùng.

Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu, quay người rời khỏi ban công.

Tưởng Lam đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Tam Thiên. Bà takhông thể đi đến và nói với Tô Nghênh Hạ về vấn đề này, nên nếu Hàn

Tam Thiên không đồng ý, bà chỉ có thể trở mắt nhìn chính bản thân mình bị liên lụy bởi Hàn Tam Thiên.

"Nghênh Hạ đã chịu đựng đủ vì cậu rồi. Cậu có thể dừng việc làm hại nó nữa được hay không?" Tưởng Lam nhìn vào bóng dáng của Hàn Tam Thiên, hỏi.

Hàn Tam Thiên bước xuống tầng hai, đến phòng khách và thấy Tô Quốc Diệu đang ngồi trên ghế sofa ở trong đó.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.