Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1134 chữ

Lúc ba chữ này cất lên từ miệng của MC, tất cả mọi người ở hiện trường bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Hàn Tam Thiên, bởi vì Hàn Tam Thiên thật sự quá nổi tiếng ở thành phố Thiên Vân, ai lại không muốn mở mang tầm mắt nhìn thử vị nhân vật trong truyền thuyết này chứ?

"Ở đâu ở đâu, Hàn Tam Thiên tới thật hả?"

"Vậy mà anh ta còn có can đảm tham gia hôn lễ của người khác, chẳng lẽ chuyện

hôn lễ vẫn chưa mang tới cho anh ta đủ ám ảnh sao?"

"Các người không nghe nói chuyện lúc trước ở Quảng trường Nhân dân hả, kể lại anh ta cũng không dễ chọc đâu."

"Đúng vậy, ngay cả đám người Giang Phú cũng phải quỳ xuống trước anh ta."

Người có mặt, đại khái chia làm hai loại, một loại là không biết gì, chỉ cảm thấy Hàn Tam Thiên là một nhân vật trong truyện tiếu lâm, nhưng còn có một loại người, bọn họ biết rõ chuyện đã xảy ra ở Quảng trường Nhân dân, cũng biết sau chyện ở

Quảng trường Nhân dân thì công ty của đám người Giang Phú đã phá sản, có rất nhiều suy đoán về nguyên nhân bên trong, nhưng khiến người ta tin được nhất là về thân phận của Hàn Tam Thiên

Người làm được chuyện đó lại là một kẻ vô dụng thật sự ư?

Chú rể Tạ Vân Bằng đứng trên sân khấu, vẻ mặt vui vẻ, anh ta cực kỳ rõ chuyện ở Quảng trường Nhân dân, nhưng anh ta không sợ hãi Hàn Tam Thiên chút nào, bởi vì nhà họ Tạ và nhà họ Thiên có quan hệ hợp tác, từ phương diện nào đó mà nói, nhà họ Thiên chính là chỗ dựa của

nhà họ Tạ, tuy rằng chuyện ở Quảng trường Nhân dân trong mắt rất nhiều người đều không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong mắt Tạ Vân Bằng, đó chẳng qua chỉ là nhà họ Tô may mắn mà thôi, sao có thể liên quan tới một kẻ vô dụng

chú.

Hôm nay sở dĩ anh ta kêu MC nhắc tới Hàn Tam Thiên, thật ra là do Quý Xuân bày mưu tính kế.

Trong khoảng thời gian này Quý Xuân luôn luôn bất mãn việc Tưởng Lam tỏ ra đắc ý vênh váo trước mặt các chị em, ép tới mức bà ta buộc phải bớt thể hiện, vì

vậy bà ta mới nhân cơ hội hôm nay bày ra màu sắc cho Tưởng Lam xem.

Quý Xuân luôn là người có địa vị nhất trong số chị em, bây giờ Tưởng Lam sinh ra uy hiếp với bà ta, bà ta phải nghĩ cách củng cố địa vị của mình mới được.

Lục đục giữa phụ nữ hoàn toàn có thể so với chiến tranh thế giới, chỉ là thiếu mùi khói thuốc súng mà thôi.

"Hàn Tam Thiên, anh muốn lên sân khấu cảm nhận sân khấu hôn lễ không? Dù sao trước kia anh cũng không được hưởng thụ đãi ngộ này." Tạ Vân Bằng cầm

microphone, cười nói với Hàn Tam Thiên.

Sắc mặt Hàn Tam Thiên bình thường, tuy rằng anh không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng chút chuyện nhỏ thế này, sao có thể lấy nổi gợn sóng trong lòng anh chứ?

Ngược lại lúc này Tưởng Lam đã giận sôi lên, bà không biết chuyện này là Quý Xuân làm, hay là ý của Tạ Vân Bằng, nhưng mục đích của hai mẹ con bọn họ rất đơn giản, muốn Hàn Tam Thiên mất mặt!

"Quý Xuân, không ngờ rằng bà còn có

chiêu này, cố ý muốn dập tắt uy phong của Tưởng Lam nhỉ."

"Trong khoảng thời gian này quả thật Tưởng Lam quá kiêu ngạo rồi, đúng là nên chèn ép xuống."

"Thật ra tôi đã sớm không ưa bà ta, chỉ là không tìm được cơ hội đá bà ta ra khỏi đám chị em chúng ta mà thôi."

Chị em cả bàn, ai cũng tỏ ra chán ghét tình cảnh của Tưởng Lam, sự chán ghét này, thật ra xuất phát từ ghen tị, bởi vì trước kia Tưởng Lam là người sống khổ nhất trong số bọn họ, nhưng bây giờ ở

biệt thự sườn núi thì thôi, công ty của Tô Nghênh Hạ còn phát triển tốt như vậy, trời mắt nhìn cuộc sống của Tưởng Lam càng ngày càng thoải mái, đối với những người đã quen với việc Tưởng Lam đi theo bọn họ ăn chùa uông chùa, sao bọn họ quên được?

Người ngày nào cũng ăn nhờ ở đậu, bất chợt dám tính tiền, hơn nữa đồ xa xỉ mua hết cái này tới cái kia, sao có thể khiến người ta không ghen tị?

Tô Nghênh Hạ oán trách nhìn thoáng qua Tưởng Lam, nếu không phải Tưởng Lam kêu bọn họ tới thì đã không xảy ra chuyện

này rồi.

"Mẹ, mẹ nhìn thử xem, đây là chị em tốt của mẹ đó, e rằng bà ta đã sớm lên kế hoạch cho chuyện này rồi, chẳng những muốn Tam Thiên mất mặt mà còn muốn mẹ mất mặt." Tô Nghênh Hạ nói với Tưởng Lam.

Quả thực Tương Lam không ngờ Quý Xuân sẽ làm như vậy, liếc qua Hàn Tam Thiên, nói: "Dựa vào anh ta, không có tư cách khiến con mất mặt nhỉ?"

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, không nói gì mà đi về phía sân khấu.

Nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên, Dương Kỳ lạnh cả sống lưng, ở Phúc Dương Quả Trang, Dương Văn cũng vì đắc tội Hàn Tam Thiên nên buộc phải quỳ

đó một tuần lễ, chân suýt chút nữa đã bị phế.

Thằng nhãi Tạ Vân Bằng không biết điều này, vậy mà còn dám tìm Hàn Tam Thiên gây chuyện, thế còn có thể có kết cục tốt sao?

Chẳng lẽ thằng nhãi này chưa từng nghe nói đến chuyện ở Quảng trường Nhân

dân?

Không tới mức đó chứ, chuyện này ồn ào xôn xao dư luận, rất ít người không biết, nếu có không biết thì cũng thuộc về loại ở tầng lớp cực kỳ thấp, theo lý mà nói, nhân vật có địa vị như Tạ Vân Bằng không thể nào không biết mới phải.

Nói cách khác, anh ta biết rõ kết cục của đám người Giang Phú nhưng vẫn chẳng đặt Hàn Tam Thiên vào mắt.

Dương Kỳ cười nhạt một tiếng, xem ra thằng nhãi này dựa vào nhà họ Thiên, nhưng làm ra chuyện này, nhà họ Thiên

thật sự bảo vệ được nhà họ Tạ sao?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.