Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1175 chữ

"Em từ chối được không?" Hàn Tam Thiên vừa cười vừa hỏi.

"Sao lại không từ chối được, không tới là được rồi." Tô Nghênh Hạ bĩu môi đáp.

Hàn Tam Thiên chứng kiến động tác bĩu môi của Tô Nghênh Hạ, vô thức liếm môi, nói: "Mẹ bảo hai chúng ta đi, nhất định là có mục đích riêng, nếu em không khiến bà thỏa mãn, bà sẽ bực bội đấy."

Tô Nghênh Hạ biết nhất định Tương Lam còn có những nguyên nhân khác, nếu không đã chẳng kéo theo hai người bọn họ, nhưng cũng bởi vì vậy nên Tô Nghênh 1 | 06:50 Ø 122 ©73 | Trang 1

Hạ mới không muốn đi.

Có điều Hàn Tam Thiên nói cũng có lý, nếu không đi, nhất định Tương Lam sẽ bực bội.

Chút chuyện nhỏ thế này, thỏa mãn bà cũng không khó.

Lúc này, điện thoại của Hàn Tam Thiên vang lên.

Tần Lam sắp đi, tất nhiên phải báo cáo với Hàn Tam Thiên.

Sau khi điện thoại được kết nối, Tần Lâm

nói: "Anh Hàn, tỏ

"Cút đi, cút mau lên." Dứt lời, Hàn Tam Thiên cúp điện thoại.

Tần Lâm ở trong khách sạn mặt mày ngơ ngác, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong giọng của Hàn Tam Thiên, anh có thể nghe ra Hàn Tam Thiên vô cùng bực bội.

Điều này không khỏi khiến Tần Lâm bắt đầu hồi tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, chẳng lẽ đã có khâu nào làm sai nên mới khiến anh không vui sao?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tần Lâm cũng không biết mình đắc tội Hàn Tam Thiên ở đâu, anh ta lập tức gọi điện cho Chung Lương.

"Chung Lương, gần đây có phải tôi làm sai điều gì không?" Tần Lâm hỏi.

Đối mặt với vấn đề khó hiểu này, Chung Lương hiếu kỳ hỏi: "Sao anh lại hỏi vậy?"

"Vừa rồi tôi gọi điện cho anh Hàn, anh ấy vô cùng bực bội, nhất định là tôi đã làm sai chuyện gì nên mới chọc phải anh ấy."

Tần Lâm tin chắc mình đã đắc tội Hàn Tam Thiên ở chỗ nào đó, nhưng anh không nghĩ ra, không khỏi bận tâm, dù sao ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết, sao anh có thể đi bù đắp được?

"Chuyện này... cậu chủ nhỏ nói gì rồi hả?" Chung Lương nghi ngờ hỏi.

"Tôi báo cho anh ấy biết mình sắp rời khỏi thành phố Thiên Vân, anh ấy kêu tôi cút, cút nhanh lên." Tần Lâm thuật lại nguyên văn lời nói của Hàn Tam Thiên cho Chung Lương.

Chung Lương nói: "Anh ấy kêu anh biến

| thì anh biến mau lên, nếu thật sự muốn truy cứu thì sẽ không để anh rời khỏi dễ dàng như vậy."

"Được." Tần Lâm vốn định ngày mai mới đi, sau khi cúp điện thoại lập tức nhấc valy rời khỏi khách sạn.

Mà trong biệt thự sườn núi, Tô Nghênh Hạ thấy Hàn Tam Thiên nói chuyện với giọng điệu mất lịch sự như vậy thì tò mò hỏi: "Ai thế, sao anh lại hung dữ như vậy?"

"Mặc Dương, ông ta kêu anh đến Mordor, nói là có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp,

anh không thể kêu ông ta cút mau lên hả?" Hàn Tam Thiên vừa cười vừa bảo.

Tô Nghênh Hạ nghiến răng, giơ nắm đấm lên nói: "Tên Mặc Dương này, vậy mà kêu anh đi làm loại chuyện đó."

Mordor, chẳng hiểu sao Mặc Dương lại hắt hơi một cái.

Hôm sau, Tưởng Lam mặc bộ quần áo quý giá nhất của mình, cầm túi xách hàng hiệu đắt tiền nhất, đeo vàng đeo bạc, mang tất cả tài sản đáng giá nhất của mình lên người, cách ăn mặc như một vị phu nhân.

So ra thì trông Tô Quốc Diệu xấu xí hơn nhiều, trang phục bình thường, thứ đáng giá nhất là đồng hồ cũng là đời cũ rất nhiều năm về trước rồi.

"Nghênh Hạ, con còn không mau đi thay quần áo, rề rà nữa thì sẽ đến muộn đó." Thấy Tô Nghênh Hạ mặc đồ thể thao, Tưởng Lam vội vàng thúc giục.

Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên vừa chạy bộ trở về, giờ mới tám giờ, cho dù tham gia hôn lễ cũng không cần gấp gáp vậy chứ!

"Mẹ, mẹ xem bây giờ mới là giờ nào, mẹ vội vã như vậy làm gì?" Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ bảo.

Tưởng Lam đang gấp gáp muốn thể hiện bản thân, quần áo trên người đặc biệt mua để tham gia hôn lễ, kìm nén ở nhà mãi, đã sớm mong chờ tới ngày hôm nay từ lâu.

"Hôm nay mới năm giờ mẹ con đã dậy, cũng đâu phải con trai mình cưới vợ, không biết sao bà ấy lại kích động như vậy." Tô Quốc Diệu cạn lời nói, Tưởng

Lam tự dậy thì thôi, còn đánh thức ông, lúc này Tô Quốc Diệu hận không thể về phòng ngủ thêm một giấc.

"Anh thì biết gì." Tưởng Lam trừng Tô Quốc Diệu nói.

Tô Quốc Diệu uể oải gục gật xuống, sao ông lại không biết suy nghĩ của Tưởng Lam, không phải là đi khoe khoang quần áo mới mua hay sao, đó là sở thích của bà, hận khắp thiên hạ không biết bà mặc hàng hiệu mẫu mới.

"Mẹ, cho dù bây giờ chúng ta tới khách sạn thì cũng không có ai mà, người ta còn

phải đi đón họ hàng, chúng ta tới sớm như vậy, không phải là bị người ta chế giễu sao?" Hàn Tam Thiên ở bên cạnh nói.

"Bọn họ không có mặt thì khách sạn xử lý, bao hết một nông gia nhạc (biến thể của du lịch sinh thái, khách tham quan đến đó trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn), kể cả chúng ta tới sớm thì đến nông gia nhạc chơi cũng được." Tưởng Lam nói, thái độ và giọng điệu với Hàn Tam Thiên rõ ràng mềm mại hơn rất nhiều, không ngang ngạnh như khi nói chuyện với Tô Quốc Diệu.

| "Người đón dâu còn chưa tới, mẹ là khách mà đã tới tước, lỡ như không ai tới bắt chuyện với mẹ, vậy mặt mũi của mẹ biết để đâu đây." Tô Nghênh Hạ suy nghĩ rồi nói tiếp: "Hơn nữa đến trễ thì mấy người chị em của mẹ cũng đã đến, mẹ xuất hiện sau, bọn họ mới có thể tập trung sự chú ý về phía mẹ, nếu không, có ai để ý tới mẹ chứ."

Tưởng Lam nghe xong lập tức cảm thấy có lý, đến càng muộn càng dễ thu hút ánh mắt của người khác, đến lúc đó không cần bà cố gắng khoe khoang nữa.

"Thôi được, nghe lời mấy người." Tưởng Lam nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.