Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 940 chữ

Trong Hàn Yên lộ ra sự khinh thường Trung Quốc, điều này khiến Hàn Tam Thiên vô cùng tức giận, anh không thể hiểu tại sao một kẻ trong người chảy xuôi dòng máu Viêm Hoàng lại có thể nói ra những lời này.

Hàn Tam Thiên đã gặp không ít người sính ngoại, nhưng không thích cũng không có nghĩa là tùy ý chửi bới, cho dù cô ta lớn lên ở nước ngoài, ít nhất cũng nên rõ cội nguồn của mình ở đâu.

"Đây là nền giáo dục mà nhà họ Hàn cho cô sao, ngay cả mình là ai cũng không biết hả?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Nền giáo dục mà Hàn Yên tiếp nhận từ nhỏ đến lớn, trong vòng luẩn quẩn của cô ta, tất cả thân thích bên cạnh, thái độ với Trung Quốc, gần như giống hệt cô ta, những người kia cũng xem thường Trung Quốc, vì vậy mới khiến cô ta có thái độ như vậy.

Cô ta cũng không cảm thấy lời của mình có gì không đúng, mà Hàn Tam Thiên nhắc tới giáo dục của nhà họ Hàn, rõ ràng là đang trách cứ nhà họ Hàn.

Một kẻ vô dụng từ nhánh của gia tộc, có

tư cách gì trách cứ nhà họ Hàn chứ?

"Anh đang chất vất nền giáo dục cao cấp mà tôi tiếp nhận hả? Đừng khoe khoang tình yêu nước của anh trước mặt tôi, thằng nhãi vô dụng như anh không có những thứ khác để thể hiện nên chỉ có thể tỏ ra mình rất yêu nước đúng không?" Hàn Yên cười nhạo nói.

Ánh mắt Hàn Tam Thiên sáng như đuốc nhìn Hàn Yên, quả đấm nắm chặt tới mức các đốt ngón tay trắng bệch từ từ buông ra, điều này cho thấy trong lòng anh trong khoảng thời gian ngắn đã trải qua phẫn nộ mãnh liệt rồi lập tức bình thường trở lại.

Thảo luận vấn đề này với Hàn Yên, hoàn toàn là tốn thời gian.

"Tôi không rảnh, cô có chuyện gì tìm tôi thì nói thẳng đi." Hàn Tam Thiên nói.

"Yêu cầu của cha tôi rất đơn giản, kêu đám rác rưởi các người sửa họ, từ nay về sau đừng mang họ Hàn nữa, nếu không, tôi chỉ có thể đích thân tiêu diệt các người, tránh để đám rác rưởi các người làm nhà họ Hàn mất mặt xấu hổ." Hàn Yên vừa cười vừa nói.

Hàn Tam Thiên nở nụ cười đầy lạnh lùng, nhà họ Hàn ở Mỹ đúng là bá đạo, vậy mà bảo anh sửa họ, đây không phải một chuyện cười lớn sao? Không ngờ bọn họ lại hùng hồn như vậy.

"Tôi không đổi, cô có thể làm khó được tôi chắc?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Hàn Yên mỉm cười, nói: "Bóp chết anh đơn giản như bóp chết một con kiến, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết điều, nếu không đợi đến lúc tôi ra tay, anh hối hận cũng không kịp."

"Bất kể là ai bảo cô làm chuyện này thì cũng hãy nói cho ông ta biết, Hàn Tam Thiên tôi cho dù đến ngày hóa thành tro cũng mang họ Hàn, không ai có tư cách bắt tôi sủa họ." Dứt lời, Hàn Tam Thiên rời khỏi phòng, đối với yêu cầu cố tình gây sự này, anh cần gì phải để ý, nếu như những người này thực sự vì chuyện này mà muốn đối phó anh, binh tới tướng đỡ là được.

"Cô chủ, tên này đúng là không biết điều, anh ta có tư cách gì mang họ Hàn, vậy mà còn mặt dày mày dạn như vậy." Hàn Tam Thiên đi rồi, trong mắt Hàn Thanh

mang theo khinh bỉ mãnh liệt nói.

Hàn Yên cũng không tức giận, ngược lại cười rất vui vẻ, nói: "Như vậy mới phải, nếu không chuyện này tôi tới vô nghĩa rồi, nêu những kẻ vô dụng này đã cứng đầu, tôi sẽ cho bọn họ biết sự lợi hại thực thụ của nhà họ Hàn."

"Cô chủ, phế vật như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ dập đầu nhận lỗi với cô."

Mặc Dương thấy Hàn Tam Thiên ra nhanh như vậy, hơi kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy đã xong rồi?"

Hàn Tam Thiên vẻ mặt cười khổ, nói: "Sau này chỉ sợ lại có phiền phức không nhỏ."

Chuyện này hoàn toàn là tai bay vạ gió, không hiểu sao nhảy ra một người kêu anh sủa họ, không sửa còn muốn đối phó anh, điều này khiến Hàn Tam Thiên thật chẳng biết làm sao, hơn nữa chuyện như này, có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc Dương nhíu mày.

Hàn Tam Thiên lắc đầu không giải thích, Mặc Dương cũng không muốn hỏi nhiều.

Năng lực của nhà họ Hàn ở Mỹ, Hàn Tam | Thiên cũng không rõ lắm, nhưng theo những gì trước kia Nam Cung Thiên Thu nói thì hẳn là vô cùng lợi hại, nhưng cũng may căn cơ của bọn họ không ở Trung Quốc, điều này khiến Hàn Tam Thiên không cần lo lắng quá mức.

Nhà tù Tần Thành thủ đô.

Thân Ông vào phòng thăm tù gặp Hàn Quân.

Hôm nay Hàn Quân đã biến thành kẻ tàn

phế, hận Hàn Tam Thiên thấu xương, hận không thể tự tay giết Hàn Tam Thiên, uống máu anh ăn thịt anh, chỉ có như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng gã.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.