Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1203 chữ

“Còn không cảm ơn anh Hàn.” Sau khi Hàn Tam Thiên nói xong, Đao Thập Nhị đá một đá vào người Chu Bạch.

Chu Bạch quỳ xuống như chó đớp cát, anh nghĩ mãi mà không rõ tại sao đao Đao Thập Nhị lại có thái độ như vậy với Hàn Tam Thiên, người trẻ tuổi này có thể bao nhiêu năng lực?

Tuy rằng trong lòng không phục, Chu Bạch vẫn là không dám làm trái ý của Đao

Thập Nhị vội vàng nói: “Cảm ơn anh Hàn.”

“Hai người các người nhiều năm không gặp, tôi không quấy rầy các người ôn lại chuyện cũ nữa.” Hàn Tam Thiên nói xong rời khỏi sàn đấu boxing.

Chu Bạch đứng lên, sau khi phải xong hỏi Đạo Thập Nhị: “Anh Đao, tên nhóc đó là ai, sao anh lại phải làm thuộc hạ của anh ta? Chỉ cần một đấm của em thì tên đó

cũng bị đánh chết.”

Ánh mắt Đao Thập Nhị lành lạnh mà nhìn Chu Bạch quát lớn: “Anh ấy là đại ca của tôi, cậu nếu như vẫn còn muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi, sau này tốt nhất phải tôn kính anh ấy, không thì tôi chỉ có thể để cậu cút xéo mà thôi. Lại nói cậu muốn đánh thắng anh ấy, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, anh ấy cùng tôi từng | bất phân thắng bại, mặc dù là dưới tình huống tôi chưa dốc toàn lực, nhưng chuyện này cũng không đơn giản rồi.”

Đôi mắt Chu Bạch trừng lên, tên nhóc này vậy mà từng đánh nhau với Đao Thập Nhị, hơn nữa còn là ngang cơ, , sao lại có thể như thế được!

Đạo Thập Nhị từng là chiến sĩ mạnh nhất, thủ đoạn của anh ấy ở trong đội ngũ không ai bằng, Chu Bạch thậm chí còn

một mực coi Đao Thập Nhị là thần tượng, tên nhóc này lại có lợi hại như vậy sao?

“Anh Đao, anh đừng nói đùa em, chỉ bằng tên đó cũng có thể đánh ngang cơ với anh?” Chu Bạch không tin.

“Chính là ở lôi đài này, hơn nữa có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, tôi sẽ lừa cậu chắc?” Đạo Thập Nhị nói.

Chu Bạch âm thầm tặc lưỡi, nếu thật là như vậy, không thể coi thường tên này được, dù sao tên đó vẫn còn rất trẻ, có rất

nhiều thời gian để tiến bộ.

“Anh Đao, nhiều năm như vậy, em vẫn luôn tìm kiếm anh, em không nghĩ muốn anh tha thứ cho em, nhưng mà em muốn theo anh cũng chăm sóc các anh em trong nhà.” Chu Bạch nói.

Đạo Thập Nhị thở dài, chuyện năm đó không phải là Chu Bạch sai, cậu cũng chưa từng có trách Chu Bạch, dù sao loại chuyện này hoàn toàn có nắm chắc được - 19:02 122 ® 106 A Trang 6

khả năng làm được, bất kể là cái gì cũng tồn tại chuyện ngoài ý muốn, cậu chỉ tự trách mình, nếu không phải cậu không khăng muốn đi báo thù, cũng sẽ không liên lụy đến những người khác.

“Ở lại đi, nếu như tôi chết rồi, cậu còn có thể thay tôi tiếp tục chiếu cố bọn họ”. Đao Thập Nhị đáp, trước kia cậu sẽ không ra loại chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà hiện tại, Hàn Tam Thiên cho cậu nhiều như thế, cậu không có lý do lại tham sống sợ chết, chỉ cần Chu Bạch có thể thay cậu chiếu cố người nhà của

những cái kia, xem như phải lên núi đạo xuống biển lửa, Đạo Thập Nhị cũng sẽ không một chút nhíu mày.

Sau rời khỏi sàn đấu boxing, Hàn Tam Thiên nhàn nhã đi tại trên đường lớn, thần thái nhẹ nhõm tự tại.

Mặc dù nói anh không nghi ngờ Đạo Thập Nhị, cũng không điều tra Đạo Thập Nhị, nhưng mà dưới tình huống cái gì cũng không biết tình, trong lòng cũng sẽ có lo lắng, nhưng mà hiện tại thì hoàn toàn không cần, Đao Thập Nhị trọng tình trọng

nghĩa, Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, mà một người như vậy tuyệt đối không có khả năng sẽ tuỳ tiện phản bội.

Đang đi Hàn Tam Thiên đột nhiên dừng bước, tựa như là bị người nhận tạm dùng, sững sờ tại nguyên chỗ.

“Viêm gia gia, sao ông lại tới đây!” Khi Viêm Quân đi đến trước mặt Tam Thiên, Hàn Tam Thiên kinh ngạc mà hỏi.

Hàn Tam Thiên biết, nếu Viêm Quân không phải có chuyện đặc biệt, ông tuyệt không có khả năng rời Yên Kinh.

Viêm Quân đối mặt với Hàn Tam Thiên vẫn là bộ dáng mỉm cười hiền lành,

“Gần đây có lười biếng hay không hả?”

Viêm Quân hỏi.

Chỉ có ở trước mặt Viêm Quân, Hàn Tam Thiên mới có thể lộ ra dáng vẻ của vãn bối, nghe Viêm Quân hỏi, Hàn Tam Thiên gãi đầu lúng túng: “Luyện tập không nhiều nhưng mà cơ sở rèn luyện vẫn còn.”

Viêm Quân gõ một cái vào đầu Hàn Tam Thiên: “Ta liền biết con nhất định lại lười biếng, chẳng lẽ đã quên lời Viêm gia gia từng nói với con rồi hay sao?”

Hàn Tam Thiên lắc đầu liên tục: “Đương nhiên là không có, con làm sao lại quên được chứ.”

“Tiền là vật ngoài thân, hơn nữa ở thời khắc nguy cơ ập đến cũng cũng không có khả năng cứu con, chỉ có nắm đấm lợi hại

mới có thể đánh vỡ hết mọi trở ngại, đây là lần cuối cùng Viêm gia gia nhắc nhở con.” Viêm Quân nói.

Lời này khiến cho trong nháy mắt Hàn Tam Thiên trở nên khẩn trương, một lần cuối cùng, chẳng lẽ sau này ông sẽ không xuất hiện nữa?

“Viêm gia gia, ông muốn đi đâu?” Hàn Tam Thiên khẩn trương.

“Ta không đi đâu cả, chỉ là bây giờ con đã lớn, bản thân phải làm gì, không cần người ngoài phải nhắc nhở đến.” Việm Quân đáp.

Hàn Tam Thiên thở ra nhẹ nhàng, vừa cười vừa nói: “Viêm gia gia cũng không phải là người ngoài, nếu như không phải có ông dạy con, sao con có thể kiên trì được.”

Viêm Quân bất đắc dĩ mà cười, Hàn Tam Thiên là người cực kỳ khiêm tốn, nhóc con cố ý nói như vậy là muốn cho ông thể hiện giá để trị mà thôi.

“Viêm gia gia đã lớn tuổi rồi, không cần chứng minh bản thân, cho nên con không cần phải nói những lời này khiến cho ta có cảm giác mình còn có chỗ để dùng.” Viêm Quân cười.

“Viêm gia gia, tại sao ông lại đột nhiên đến

Vân Thành, Yên Kinh đã xảy ra chuyện gì | rồi sao? Hàn Tam Thiên hỏi sang chuyện khác.

Nói đến đây, biểu tình của Viêm Quân trở nên nghiêm túc: Con hẳn đã nghe quá họ Hàn ở nước Mỹ Hàn rồi chứ?”

Họ Hàn ở nước Mỹ!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.