Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 981 chữ

Tâm tính của Thiên Linh Nhi không giống Thiên Vương Thịnh. La Bân không có cách nào chọc giận được Thiên Vương Thịnh, nhưng nếu muốn chọc Thiên Linh Nhi thì lại là chuyện rất dễ dàng. Một câu của ông ta đã hoàn toàn châm ngòi cho quả bom Thiên Linh Nhi này.

"Ông mới là rùa rụt đầu ấy!" Thiên Linh Nhi phẫn nộ nói.

Thiên Vương Thịnh vội vã quát: Linh Nhi, nói chuyện với ông La kiểu gì thế?"

Tuy Thiên Vương Thịnh biết La Bân cố ý khiêu khích Thiện Linh Nhi, nhưng dù sao Thiên Linh Nhi cũng là bậc con cháu, sao có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với La Bân?

"Không sao, tôi sao có thể so đo với Linh Nhi chứ. Có điều Linh Nhi à, bất kể con có nói giúp cậu ta thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Là đàn ông phải có năng lực gánh vác. Cậu ta không dám xuất hiện, muốn ông tin cậu ta không phải kẻ bất lực thì có chút làm khó người khác rồi đó." La Ban cười nói.

"Giờ con sẽ lập tức gọi điện cho anh ấy." Nói xong, Thiên Linh Nhi liền lấy điện thoại ra.

Thiên Vương Thịnh cười khổ. Thiên Linh Nhi thế này là trúng chiều của La Bân rồi, hơn nữa cô còn không hề nhận ra.

"La Bân, dây dưa mãi cái chuyện này không có ích lợi gì cho ông đâu." Thiên Xương Thịnh cảm thán nói. Hàn Tam Thiên là một con mãnh hổ, mà kết cục của chọc giận mãnh hổ, chắc chắn là chết không toàn thay. Là bạn lâu năm, ông cũng xem như có lòng tốt mà nhắc nhở La

Bân một câu.

La Bân chẳng hề quan tâm, căn bản không hiểu được lời này của Thiên Vương Thịnh là có ý gì.

Sau khi Hàn Tam Thiên đưa Tô Nghênh Hạ đi làm, vừa đến Mordor đã nhận được điện thoại của Thiên Linh Nhi.

"Em gái anh bị người khác ăn hiếp, anh có giúp hay không?" Thiên Linh Nhi nói, hơn nữa lấy thân phận em gái mà tự mình cho rằng đây là chuyện rõ ràng cần Hàn Tam Thiên ra mặt. Dù sao Hàn Tam Thiên cũng từng nói, anh sẽ bảo vệ Thiên Linh

Nhi.

"Em không ăn hiếp người khác thì đã tốt lắm rồi, ở thành phố Thiên Vân còn có người dám ăn hiếp em sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.

"Chuyện lần trước ở võ quán anh chưa quên chứ?" Thiên Linh Nhi nói.

Hàn Tam Thiên nhíu mày. Anh còn tưởng Thiên Linh Nhi đang đùa, nhưng nói đến chuyện này thì không phải là đùa giỡn nữa rồi.

La Bân rõ ràng muốn Thiên Linh Nhi gả

cho cháu trai của ông ta, cho nên lúc trước mới đề xuất chuyện đánh cược, mà Thiên Linh Nhi hiển nhiên không vừa mắt với La Húc Nghiêu. Tuy Hàn Tam Thiên sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của Thiên Linh Nhi, nhưng nếu là chuyện cô không muốn làm, Hàn Tam Thiên sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội bức ép cô.

"Lại dẫn người tới quấy rối rồi sao?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Dù sao thì em gái anh cũng bị người ta ức hiếp rồi, anh có đến hay không, tự mình xem mà làm đi." Nói xong, Thiên Linh Nhi trực tiếp cúp máy luôn.

Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười. Từ sau khi Thiên Linh Nhi trở thành em gái anh thì càng có cơ sở để làm nũng, hơn nữa còn không kiêng nể gì, khiến cho Hàn Tam Thiên hoàn toàn không có lí do để từ chối.

"Sao vậy?" Mặc Dương tò mò hỏi.

"Có chút phiền phức, có điều không phải chuyện gì lớn." Hàn Tam Thiên nói. Lần này La Bân dám đến, chắc chắn là đã tìm được một cao thủ.

Hàn Tam Thiên nghĩ ngợi, anh vừa xuất viện không lâu, lần này nếu bị thương tích gì, Tô Nghênh hạ nhất định sẽ oán giận. Hơn nữa với thân thủ của anh, chưa chắc đã đánh thắng được người mà La Bân đưa tới.

Khi Đao Thập Nhị phát hiện Hàn Tam Thiên đang nhìn mình liền cười nói: "Anh Tam Thiên, nếu anh có chuyện gì cần, tôi có thể đi theo anh một chuyến."

"Thập Nhị, anh mạnh như vậy, không dùng để đánh nhau há chẳng phải là đáng tiếc sao?" Hàn Tam Thiên nói.

Đao Thập Nhị gật đầu, đứng lên nói: "Đi thôi."

Mặc Dương cũng đứng lên theo luôn. Loại chuyện đi góp vui này, sao ông có thể bỏ lỡ được? Phàm là chuyện có liên quan đến Hàn Tam Thiên, cho dù là chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, Mặc Dương cũng vô cùng hứng thú.

"Lão đại Mặc, anh đừng đi, để người khác nhìn thấy anh đi theo tôi còn không trở thành tin tức lớn của thành phố Thiên Vân sao?" Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương nghe vậy, nháy mắt liền tinh thần uể oải, nói: "Tam Thiên, lâu lắm rồi tôi chưa đi xem náo nhiệt mà, cho cơ hội cái đi."

"Nếu anh rảnh rỗi nhàm chán thì nghĩ cách làm sao kiếm tiền đi. Còn nợ tôi hai trăm triệu đó, định khi nào trả đây?" Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương gãi đầu, đột nhiên vội vã nói với Lâm Dũng: "Đúng rồi, hôm nay chúng ta có phải còn có việc không? Thời gian cũng không còn sớm nữa, mau đi thôi,

đừng để chậm trễ chính sự."

Nói xong, Mặc Dương liền chạy nhanh như gió, khiến cho Hàn Tam Thiên thật sự cạn lời.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.