Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Quảng trường Nhân Dân.

Buổi sáng tám giờ đã nhốn nháo, nhưng lại có một con đường trống không, mọi người cũng tự giác không chắn đường, bởi vì bọn họ hôm nay đến để xem náo nhiệt, nếu như không chứa đường cho nhân vật chính là Hàn Tam Thiên, vậy sao có náo nhiệt để xem?

“Hàn Tam Thiên sẽ đến chứ? Đứng đợi cả một ngày một đêm rồi mà không thấy gì cả, bị thiệt hại lớn đấy.”

“Chắc sẽ tới thôi, Giang Phù đã đánh tiếng rồi, tên vô dụng đó dám không xuất hiện sao.”

“Cái tên này từ trước đến nay mới nghe qua, chưa từng gặp được người thật, hôm nay rốt cuộc có thể nhìn thấy chân chính nhìn thấy người thật, cũng biết dáng dấp ra sao, lại khiến cho Tô Nghênh Hạ mê đến như thế.”

Nhân vật chính còn chưa lên sàn, người

xem náo nhiệt đã không nhịn được bắt đầu bàn tán.

Bắt đầu từ hôm qua bắt đầu, loại tình huống này vẫn tiếp tục, nhiệt độ chủ đề liên quan đến Hàn Tam Thiên chưa bao giờ hết, dù sao ba chữ Hàn Tam Thiên này ở thành phố Thiên Vân đã vang dội suốt ba năm liền, trò cười chủ yếu của các quán nước ở thành phố Thiên Vân, nhưng mà đối với một vài người mà nói, chưa từng chân chính gặp qua Hàn Tam Thiên cho nên bọn họ không chỉ muốn xem náo nhiệt mà còn muốn thấy dáng dấp của Hàn Tam Thiên tột cùng như thế

nào.

Một tiếng trôi qua, thời tiết dần dần nóng lên, đám người chờ đợi bắt đầu thấy không kiên nhẫn, dù sao thời tiết khô nóng sẽ ảnh hưởng tâm tình của con người.

“Mợ nó nữa chứ, Hàn Tam Thiên không phải sẽ không đến chứ.”

“Tên đó nếu là đồ bỏ đi, không xuất hiện cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nếu không sao gọi là đồ bỏ đi chứ.”

“Hại ông đây đợi lâu như vậy, tên chết tiệt này tốt nhất là bị Giang Phú chơi đùa chết

đi, nếu không cơn giận này tạo nuốt không trôi.”

Lúc không ít người bắt đầu tức giận chửi tục, một chiếc xe Audi A6 dùng lại bên đường, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ xuống xe, nhìn thấy thế trận lớn như vậy, Tô Nghênh Hạ cũng nhịn không được bị chọc cười.

“Không nghĩ đến có nhiều người vậy quan tâm anh như vậy, nhân duyên của anh ở thành phố Thiên Vân xem ra không có tồi.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Tô Nghênh Hạ cũng không có tâm trạng

để nói đùa, những người này đều tới để chứng kiến Hàn Tam Thiên mất mặt, cái này gọi là nhân duyên gì chứ.

“Tam Thiên, thật sự không sao chứ?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Nếu không em lên xe đợi anh?” Hàn Tam Thiên hỏi.

Tô Nghênh Hạ không chút do dự lắc đầu, cho dù hôm nay thật sự phải mất mặt, cô cũng sẽ lựa chọn chịu đựng cùng Hàn Tam Thiên.

Vợ chồng nên đồng cam cộng khổ, Tô

Nghênh Hạ tuyệt đối sẽ không bỏ Hàn Tam Thiên một mình.

“Em sao có thể bỏ anh lại được.” Tô Nghênh Hạ đáp.

Hàn Tam Thiên trực tiếp dắt tay Tô Nghênh Hạ: “Anh cũng sẽ không bỏ em, trừ khi anh chết.”

“Hai người sến súa cái gì, đã là lúc nào rồi còn có tâm tình nói ngon nói ngọt?” Đúng lúc này một âm thanh vang lên, Thẩm Linh Dao sờ da gà nổi lên đi về phía hai người.

“Cô cũng tới xem náo nhiệt à?” Hàn Tam Thiên cười.

Thẩm Linh Dao kéo tay Tô Nghênh Hạ tới bên người mình: “Tôi đến để bảo vệ nữ nhân của mình, không để cô ấy mất mặt một chỗ với anh.”

Tô Nghênh Hạ tránh khỏi tay của Thẩm Linh Dao: “Dao Dao, cậu đừng nghịch, Tam Thiên có thể giải quyết chuyện này.”

Thẩm Linh Dao ái mộ đối Hàn Tam Thiên nên cô có thể mù quáng tin tưởng Hàn Tam Thiên, có điều chuyện này cô không

thể làm được, dù sao kia là Giang Phù, không phải người bình thường để có thể giải quyết.

“Nghênh Hạ, cậu không định đi cùng anh ta chứ?” Thẩm Linh Dao nói.

Tô Nghênh Hạ kiên định không đổi mà gật đầu.

Thẩm Linh Dao liếc mắt: “Đây cũng không phải chuyện tốt gì, cậu mù quáng theo làm gì chứ?”

Tô Nghênh Hạ không nói gì mà dùng hành động thực tế thể hiện thái độ của

mình, chăm chú kéo tay Hàn Tam Thiên.

Thẩm Linh Dao nhìn Tô Nghênh Hạ quyết tâm như vậy, chỉ có thể thở: “Tình cảm vợ chồng hai người gắn bó như thất thật khiến người ta ghen tị, Hàn Tam Thiên, anh nếu như là một người đàn ông, đừng để Tô Nghênh Hạ mắt mặt cùng mình.”

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên ôn nhu nhìn Tô Nghênh Hạ cười: “Tôi có thể mất mặt nhưng cô ấy tuyệt đối không được.”

Trong đám người, Tô Hải Siêu cùng Tôi Diệc Hàm cũng đi theo xem náo nhiệt, loại chuyện tốt thế này, đối với hai người

thống hận Hàn Tam Thiên mà nói nhưng là cơ hội khó có được, làm sao có thể bỏ lỡ chứ.

“Hải Siêu, cậu cảm thấy Hàn Tam Thiên có thể đến không?” Tô Diệc Hàm hỏi.

“Tên đó? Tới hay không tới có quan hệ gì chứ, tới để quỳ xuống mất mặt, không tới chính là làm rùa đen rụt cổ, cũng sẽ mất mặt, khác nhau ở chỗ nào.” Tô Hải Siêu cười.

Tô Diệc Hàm nghe xong thấy có lý, cười vui vẻ: “Thật muốn biết tâm tình bây giờ của Tô Nghênh Hạ là gì, gả cho loại sắt

con vô dụng này, mất thể diện suốt ba năm trời, cuối cùng còn khiến cho công ty phá sản, ngẫm lại cũng thật có ý nghĩa.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.