Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1054 chữ

Bên sườn biệt thự.

Trên bàn cơm hiếm khi lộ ra bầu không khí yên tĩnh, bởi vì ngày mai kỳ hạn cuối cùng của Giang Phù, nhất định phải để cho Hàn Tam Thiên đến quỳ ở Quảng trường Nhân Dân, Tưởng Lam thông qua vòng bạn bè đã thấy quảng trường Nhân Dân rầm rộ hẳn, những người kia thức đêm giành chỗ để xem náo nhiệt, cũng là rảnh đến phát hoảng nhưng điều này cũng làm cho Tưởng Lam càng thêm lo

lắng.

Tụ tập nhiều người như vậy, nếu như Hàn Tam Thiên không nghĩ ra cách giải quyết

Bên sườn biệt thự.

Trên bàn cơm hiếm khi lộ ra bầu không khí yên tĩnh, bởi vì ngày mai kỳ hạn cuối cùng của Giang Phù, nhất định phải để cho Hàn Tam Thiên đến quỳ ở Quảng trường Nhân Dân, Tưởng Lam thông qua vòng bạn bè đã thấy quảng trường Nhân Dân rầm rộ hẳn, những người kia thức đêm giành chỗ để xem náo nhiệt, cũng là rảnh đến phát hoảng nhưng điều này cũng làm cho Tưởng Lam càng thêm lo

lắng.

Tụ tập nhiều người như vậy, nếu như Hàn Tam Thiên không nghĩ ra cách giải quyết

nghĩ phải giải quyết thế nào chưa, cậu bây giờ không phải chỉ một mình, còn đại diện cho cả nhà chúng ta, không phải chỉ mình cậu mất mặt đâu.” Tưởng Lam dùng giọng nói chất vấn Hàn Tam Thiên.

Bà ta không quan tâm Hàn Tam Thiên có mất mặt hay không, chỉ cần mình không mất mặt là được.

“Ngày mai con sẽ đi sớm, giải quyết nhanh một chút.” Hàn Tam Thiên trả lời.

Nhìn dáng vẻ không để ý gì của Hàn Tam Thiên, trong lòng Tưởng Lam càng thêm tức giận: “Cậu có cách giải quyết sao? Vẫn nên quỳ xuống như Giang Phù nói đi, cậu mất mặt hay không cũng không sao, nhưng không thể liên lụy chúng tôi mất mặt cùng cậu được.”

“Mẹ, mẹ nói ít đi có được không? Tam Thiên có nói sẽ quỳ sao?” Tô Nghênh Hạ ngắt lời Tưởng Lam.

Tưởng Lam trừng Tô Nghênh Hạ một cái, đã đến lúc nào rồi, Tô Nghênh Hạ còn có

tâm tư đi nói giúp cho Hàn Tam Thiên, việc nhục nhã ba năm trước đối với Tưởng Lam còn chưa vơi đi, bà không muốn lần nữa bị sỉ nhục như vậy.

“Năng lực của đám người Giang Phù kia

thành phố Thiên Vân chẳng lẽ con còn không biết sao? Mẹ cũng nghĩ không được, con tại sao lại muốn đi đắc tội với loại người đó.” Mặc dù Tưởng Lam cực kỳ cố gắng áp chế tức giận, nhưng vẻ mặt đã trở nên dữ tợn.

“Năng lực, ông ta có năng lực gì chứ, trong mắt con chẳng là cái gì cả.” Hàn Tam Thiên thản nhiên.

Tưởng Lam giận sôi lên, chẳng là cái gì cả? Đám người Giang Phù kia chỉ có phía dưới mỗi nhà họ Thiên gia mà thôi, vậy mà Hàn Tam Thiên lại còn nói bọn họ chẳng là gì.

“Hàn Tam Thiên, tôi nhắc nhở cậu một câu, tôi đã nghe nói nhà họ Thiên sẽ không giúp cậu nữa, cậu đừng có hy vọng nhà họ Thiên cứu cậu.” Tưởng Lam quát.

Nói đến nhà họ Thiên, Hàn Tam Thiên mỉm cười lạnh lùng, sau khi giải quyết chuyện của ngày mai, anh phải đi gặp

Thiên Hưng Thịnh, tính toán của lão hồ ly này anh đại khái có thể đoán được, chỉ là không rõ tại sao ông ta muốn làm như vậy.

Cố ý nói không giúp đỡ anh, để Giang Phù đường đường chính chính không hề cố kỵ đối phó anh, muốn nói ông ta không có mục đích, Hàn Tam Thiên nhất định không tin.

“Nhà họ Thiên lại đang tính toán gì đây.” Hàn Tam Thiên nói.

Tưởng Lam cười, bà không rõ Hàn Tam Thiên tự tin như vậy, thậm chí ngay cả

Nhà họ Thiên cũng không để vào trong mắt, thật sự buồn cười.

“Nếu như ngày mai cậu liên lụy chúng tôi mất mặt, sau này cũng đừng trở về nữa.” Tưởng Lam nói xong ngay cả cơm cũng không ăn mà trở về phòng.

Tô Quốc Diệu lén lút đánh giá Hàn Tam Thiên, anh ta thấy Hàn Tam Thiên tự tin đầy mình, nếu như không nắm chắc, anh ta chắc chắn sẽ không nói ra những lời này.

Nhưng Tô Quốc Diệu cũng không hiểu, thế lực của Hàn Tam Thiên rốt cuộc từ

đâu mà có, anh ta ở rể nhà họ Tô nhiều năm như vậy, có những lần cường thế đến mức lòng người sợ hãi, nhưng mà lâu như thế cũng không lộ ra nội tình bên trong.

“Tam Thiên, mẹ cậu bây giờ đang tức giận, giọng điệu không tốt, cậu đừng giận. bà ấy.” Tô Quốc Diệu khoe khoang.

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Tô Quốc Diệu, Hàn Tam Thiên cười: “Yên tâm đi, con sẽ không.”

Ăn cơm tối xong về phòng, Tô Nghênh Hạ áy náy nhìn Hàn Tam Thiên: “Xin lỗi anh,

mẹ em lại lên cơn rồi.”

“Em vẫn nên nhanh chóng nghĩ xem chúng ta sẽ đến chỗ nào nghỉ dưỡng đi, ngày mai sau khi về là có thể chụp bù ảnh cưới.” Hàn Tam Thiên không hề để ý đến thái độ của Tưởng Lam, cũng không giống với kiểu mắng chửi trước đây, anh sao lại tức giận chứ.

“Anh thật sự có cách giải quyết?” Tô Nghênh Hạ không nghi ngờ Hàn Tam Thiên nhưng cô thật sự không tìm được lý do để tin tưởng, bởi vì Hàn Tam Thiên hoàn toàn không làm hay sắp xếp gì cả.

“Anh bảo em yên tâm, em cứ yên tâm đi, anh xin thề với trời đất tuyệt đối không nói dối vợ.” Hàn Tam Thiên cười.

Chữ vợ này khiến cho sắc mặt Tô Nghênh Hạ hồng thêm, ba năm rồi bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa từng dùng cách xưng hô này, đột nhiên nói như vậy, khó tránh khỏi khiến cô cảm giác thẹn thùng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.