Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 958 chữ

“Ba, Hàn Tam Thiên nhất định phải quỳ mới khiến ba vừa lòng sao?”Giang Hải

hỏi.

“Đó là đương nhiên.” Giang Phù cây ngay không sợ chết đứng bảo: “Ba giờ tuổi đã cao, cái gì cũng không để ý, nhưng thích sĩ diện, con không nghe đám bên ngoài kia nói gì về hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân đâu, dù bây giờ ba đã ra khỏi hiệp hội nhưng cũng bị chịu mắng theo, cục giận này nếu không xả chết không nhắm mắt.”

Trong lòng Giang Hải thở dài, anh ta coi như cũng là đứa con hiếu thuận, rất để ý

đến cảm giác của Giang Phù, chỉ là chuyện bây giờ đã phiền phức hơn nhiều so với tưởng tượng của Giang Phù.

Giang Hải không muốn đắc tội với Mặc Dương, càng không thể không nể mặt Mặc Dương, dù sao ông cũng là người của khu vực xám, nếu thật sự muốn gây phiền phức cho nhà họ Giang, đây sẽ là một chuyện cực kỳ khiến người khác đau đâu.

“Không có chút nào có thể thương lượng sao?” Giang Hải hỏi.

Giang Phú nghe được câu này, lúc bấy

giờ mới phát giác có điểm gì đó là lạ, nhìn thái độ của Giang Hải, giống như muốn ông chuyện chuyện lớn hóa nhỏ, điều này làm cho vẻ mặt của Giang Phú có phần bất mãn.

“Giang Hải, ý của con là gì, bây giờ ba làm gì còn cần con phải dạy sao? Đối phó với một kẻ vô dụng ba cũng không có quyền lựa chọn?” Thanh âm Giang Phú lạnh lùng.

“Ba, hôm nay Mặc Dương đến công ty gặp con.” Giang Hải đáp.

“Mặc Dương? Tên đó muốn làm gì.” Giang Phú cau mày hỏi. Loại nhân vật như Mặc Dương là kẻ mà bất kỳ ai ở thương trường đều không muốn chạm phải, tên đó đến công ty chẳng lẽ là vì muốn kiếm tiền sao?

“Anh ta nói, Hàn Tam Thiên là đại ca của anh ta, muốn ba ngày mai quỳ ở quảng trường Nhân Dân, nếu không sẽ đối phó với nhà họ Giang.” Giang Hải nói.

Câu nói này khiến Giang Phù kích động đứng lên, quỳ xuống ở quảng trường

Nhân Dân, quỳ trước Hàn Tam Thiên? Làm sao có thể!

“Thả rắm vào, muốn ba quỳ xuống, chuyện này không có khả năng.” Giang Phù phẫn nộ.

“Con đương nhiên không muốn ba phải quỳ, cho nên mới nghĩ đến có thể thương lượng với anh ta hay không, hóa giải chuyện này, chỉ cần ba không nhằm vào Hàn Tam Thiên là được rồi.” Giang Hải trả lời.

“Lời đều đã nói ra khỏi miệng rồi, bây giờ mọi người đều biết Giang Phù đối phó

“Không nể mặt thì thế nào, chẳng lẽ Giang Phù ta lại sợ tên đó sao? Chỉ là con sâu của xã hội tối có năng lực lớn bao nhiêu chứ.” Giang Phù khinh thường.

Giang Hải thấy thái độ Giang Phù, chỉ có thể nghĩ cách khác, đáng tiếc thời gian quá ngắn, ngày mai đã thời gian hẹn với Hàn Tam Thiên, chỉ một buổi tối, Giang Hải không biết có thể nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này hay không.

“Ba, để con thử, nếu như Hàn Tam Thiên chỉ là dùng tiền cầu xin Mặc Dương, cùng lắm thì còn bỏ ra nhiều tiền hơn là được

rồi.” Giang Hải nói.

“Tiền của con đều là của ba cho, đừng có tiếc, ba nếu khi không có mặt mũi vậy thì sau này toàn bộ nhà họ Giang ở thành phố Thiên Vân sẽ không thể ngóc đầu lên được.” Giang Phù nhắc nhở.

“Con biết.” Sau khi Giang Hải rời khỏi nhà thì đi về phía Mordor.

Mất gần nửa ngày, Mặc Dương mới thăm hỏi hết đám thành viên hiệp hội có liên quan đến chuyện này, đều là dùng phương thức cảnh cáo như nhau.

“Mặc đại ca, chỉ cảnh cáo những lão gia hỏa kia, có tác dụng không?” Mordor còn chưa mở, chỉ có mấy nhân viên phục vụ quét dọn, Lâm Dũng hỏi Mặc Dương.

“Những người này đều chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sao có thể có tác dụng được.” Mặc Dương cười, nếu như chỉ mấy câu tùy tiện đã dọa cho bọn họ quỳ ở quảng trường Nhân Dân, vậy những người này cũng quá yếu rồi.

“Vậy anh... còn có cách khác sao? Anh không phải đã bảo đảm anh Tam Thiên sẽ giải quyết được chuyện này sao?” Lâm

Dũng không hiểu nhìn Mặc Dương.

“Cậu cho rằng bọn họ xem thường lời tôi nói?” Mặc Dương hỏi.

Lâm Dũng quả quyết lắc đầu, dựa vào địa vị bây giờ của Mặc Dương, cho dù là nhà họ Thiên cũng không dám tùy tiện xem thường chứ đừng nói như những người khác.

“Đương nhiên không dám, những kẻ trên thương trường vẫn rất kiêng kị chúng ta.” Lâm Dũng trả lời.

“Đã biết cậu còn lo lắng cái gì, tôi không đi

tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ tới tôi đàm. phán.” Mặc Dương nói.

Lâm Dũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, Mặc Dương cảnh cáo từng người, những người kia nhất định không thể ngồi yên, sẽ thừa dịp khoảng thời gian này đến Mặc Dương, thuyết phục anh ta không giúp Hàn Tam Thiên.

“Vẫn là Mặc đại ca thông minh, chờ đám kia tới, vừa hay có thể một mẻ hốt gọn.” Lâm Dũng bảo.

Mặc Dương gật đầu, vẻ mặt cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy, chỉ tiếc dung khí của cậu vẫn hơi nhỏ.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.