Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1015 chữ

| Hàn Tam Thiên khinh bỉ liếc nhìn Mặc

Dương, người này lại thay đổi phương pháp để bòn rút tiền của anh rồi.

“Ông thiếu tiền như vậy sao? Vả lại thành phố Thiên Vân và đại bộ phận tài sản của khu vực xám bây giờ đều nằm trong tay ông, ông sắp giàu đến nứt đố đổ vách rồi đó.” Hàn Tam Thiên nói.

“Không không không, so với cậu thì chênh lệch vẫn còn nhiều lắm, bây giờ đến cả

một cọng lông trên người cậu tôi còn không bằng nữa là.” Mặc Dương bày ra dáng vẻ khiêm tốn nói.

“Được rồi, không có việc gì nữa, mấy người ai bận gì thì đi làm hết đi, không cần đứng canh cho tôi đâu.” Hàn Tam Thiên nói.

Mấy người đều biết, hơn nữa là Hàn Tam Thiên muốn báo chuyện này cho Tô Nghênh Hạ, đương nhiên bọn họ không thể ở lại đây làm bóng đèn, cho nên ai nấy đều thúc thời bỏ đi.

Hàn Tam Thiên rút điện thoại ra, nhìn dáng vẻ của bản thân hiện giờ, đến chính anh cũng nhịn không nổi mà bật cười. Mẹ nó chứ, đầu được băng bó như một chiếc

bánh chưng, giống y như mấy vị đại gia ở khu vực Trung Đông vậy.

Lướt đến số điện thoại của Tô Nghênh Hạ, anh do dự rất lâu rồi mới ấn vào nút gọi.

Tuy ngày thường biểu hiện của Mặc Dương không đúng đắn cho lắm, nhưng lời ông nói cũng rất có lý. Nếu muốn Tô Nghênh Hạ không lo lắng thì chỉ có cách là để cho cô biết rõ nguồn cơn sự việc, để cô biết bản thân anh đang rất an toàn là được.

“Tam Thiên, thế nào rồi, anh đang ở đâu,

lúc nào mới về nhà?” Sau khi điện thoại được kết nối, Tô Nghênh Hạ sốt ruột hỏi.

Về đến nhà, Tô Nghênh Hạ vẫn lo lắng không yên, lo Hàn Tam Thiên trong lúc kích động làm ra chuyện không thể cứu vãn, sợ anh chẳng may không nhịn được mà giết chết Tô Hải Siêu.

Tuy cô không hề có chút tình thân nào với Tô Hải Siêu, nhưng dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy Hàn Tam Thiên vì chuyện này mà phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Tô Hải Siêu chết không đáng tiếc, nhưng

Hàn Tam Thiên lại không cần thiết vì thế mà gặp phải phiền toái.

“A... Anh đang ở bệnh viện.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ đang ngồi trên sofa lập tức nhảy dựng lên, hoảng hốt nói: “Bệnh viện, tại sao lại ở bệnh viện, anh bị thương hả? Có nghiêm trọng không?"

Nghe thấy giọng nói sốt ruột của Tôi Nghênh Hạ, khiến Hàn Tam Thiên cảm nhận được hạnh phúc đang vây lấy mình, trên mặt không khỏi nở nụ cười, anh nói: “Không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày

là được.”

“Anh đang ở đâu, em đến thăm anh.” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Bệnh viện thành phố, anh không có gì phải lo hết, em lo việc của mình trước đi.” Dù ngoài mặt Hàn Tam Thiên mạnh miệng nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, anh đương nhiên rất hy vọng Tô Nghênh Hạ sẽ đến chăm sóc anh.

“Sao lại không cần lo hả, chuyện gì cũng không quan trọng bằng anh, em đến ngay đây.” Cúp điện thoại, Tô Nghênh Hạ lập tức vội vàng ra khỏi nhà.

| Không đến hai mươi phút, Tô Nghênh Hạ đã chạy đến bệnh viện, ngay lúc Cô nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang nằm trên giường bệnh, khóe miệng không ngừng co rút, mọi sự lo lắng trong lòng bỗng hóa thành nụ cười, nhưng cô chỉ có thể cố nén xuống. Hàn Tam Thiên đã thành ra như vậy, sao cô còn có thể cười được chứ.

Hàn Tam Thiên nhìn thấy vẻ sững sờ và khóe miệng của Tô Nghênh Hạ, trong lòng cười khổ không thôi. Vừa rồi anh còn tưởng tượng biểu cảm của Tô Nghênh Hạ lúc nhìn thấy anh sẽ như thế nào, khẩn

trương, sợ hãi, quan tâm đều đã nghĩ đến, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được cô lại cảm thấy buồn cười.

“Nhịn không được thì cười đi.” Hàn Tam Thiên bất lực nói.

Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, cố gắng nén cười. Cô đi tới bên cạnh giường bệnh, sờ chiếc đầu trở nên to lớn vì băng bó của Hàn Tam Thiên, sau đó nói: “Bằng bó kín mít như vậy sao, bị thương không nhẹ đúng không?”

Bị thương không nặng, băng bó nhiều như vậy là bởi vì vết thương tuy nhỏ

nhưng miệng vết thương lại rải rác khắp nơi, mảnh thủy tinh do bình vỡ làm bị thương rất nhiều chỗ trên da đầu.

“Đúng vậy, rất đau, đầu của anh đến bây giờ vẫn còn choáng váng đây này.” Hàn Tam Thiên bày ra dáng vẻ yếu đuối nói.

Nụ cười mà Tô Nghênh Hạ đè nén trong lòng, bỗng chốc tan biến hết, khóe mắt cô rưng rưng, nói với vẻ đau lòng: “Xin lỗi, đều tại em hết.”

Hàn Tam Thiên nắm lấy tay Tô Nghênh Hạ, nói: “Sao có thể trách em được, là do bản thân anh không cẩn thận, bị Tô Hải

Siêu đánh lén, nếu không anh ta làm sao đánh thắng được anh.”

“Tô Hải Siêu, anh không giết anh ta chứ?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Không, bây giờ anh ta đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, phiền phức cũng không nhỏ.” Hàn Tam Thiên cảm thán, Thân Ông đột nhiên xuất hiện, làm thay đổi hoàn toàn bản chất của chuyện này. Lão già đó cũng là một người có máu mặt

Thủ Đô, bây giờ ông ta bồi dưỡng Tô Hải Siêu như một quân cờ, muốn đối phó Tô Hải Siêu cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.