Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 998 chữ

Lúc Viêm Quân từ sân văng lững thững bước vào phòng. Cơn giận của Thân Ông nháy mắt tan thành mây khói. Ông ta có thể coi Hàn Tam Thiên giống như một con kiến rồi chà đạp, nhưng tuyệt đối không phải ở trước mặt Viêm Quân.

“Hình như ông đã quên mất thỏa thuận giữa hai người chúng ta rồi nhỉ. Việc này có phải đồng nghĩa với việc ông đã vi phạm quy tắc, tôi cũng không cần phải tuân thủ hứa hẹn nữa?" Viêm Quân đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, sau đó đỡ Hàn Tam Thiên đứng dậy. Giọng điệu bình thản nói với Thân Ông.

Thân Ông nhướng mày. Đã nhiều năm như vậy, sự e ngại của ông ta đối với Viêm Quân gần như đã trở thành một loại quán tính. Chỉ cần nhìn thấy Viêm Quân, ông ta bèn cảm thấy không có một chút tự tin nào.

Vì sao dựa vào năng lực của Thân Ông, lại có thể thờ ơ, trơ mắt nhìn Nam Cung Thiên Thu gả cho Hàn Thiên Dưỡng? Chính là vì sự tồn tại của Viêm Quân nên ngay cả một cọng tóc của Hàn Thiên Dưỡng ông ta cũng không dám động vào!

“Cũng không phải là tôi đánh người của

ông.” Ông ta nói.

Viêm Quân cười nhạt, nhìn về phía Tô Hải Siêu, nói: “Nếu không có ông làm chỗ dựa, loại rác rưởi như cậu ta có dám không?”

Tô Hải Siêu không biết Viêm Quân là ai, chỉ cảm thấy khẩu khí của lão già này tuy có vẻ bình thản nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo. Hơn nữa, còn dám mắng anh ta là rác rưởi!

“Lão già kia, ông nói ai là rác rưởi cơ, sắp xuống lỗ tới nơi rồi còn có tư cách gì chỉ trỏ tôi?”

Ánh mắt Tô Hải Siêu lạnh lùng nhìn Viêm Quân, nói với vẻ khinh thường.

Viêm Quân cũng không tức giận mà chỉ cảm thấy buồn cười. Mặt ông lộ vẻ cười khiến người ta ấm áp và thoải mái, ông nói với Thân Ông: “Cậu ta là gì của ông? Đồ đệ, hay chỉ là một công cụ?"

“Không liên quan tới ông." Thân Ông nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Học trò của tôi bị đánh, tôi là sư phụ, đương nhiên phải thay nó báo thù chứ?"

Viêm Quân nói.

Thân Ông siết chặt tay, Viêm Quân đang cố tình khiêu khích ông ta. Nhưng ông ta không thể ra tay với Viêm Quân, cũng không có tư cách đó. Vì ông ta hoàn toàn không có khả năng thẳng.

“Ông là trưởng bối, ông ra tay với vãn bối có vẻ không phù hợp lắm nhỉ.” Thân Ông nói.

Viêm Quân nhướng mày, gật đầu, nói: “Không sai, Tam Thiên, nếu ông không thể giúp con báo thù, vậy chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của con thôi. Con yên tâm, ai

dám nhúng tay vào, ông sẽ giúp con.”

“Cảm ơn ông.” Hàn Tam Thiên nhìn về phía Tô Hải Siêu, cười lạnh lùng.

Tô Hải Siêu run rẩy trong vô thức, anh ta sao có thể là đối thủ của Hàn Tam Thiên được?

Nếu không có Thân Ông làm chỗ dựa, ngay cả lá gan ra tay với Hàn Tam Thiên anh ta cũng không có. Nếu thực sự phải đánh tay đôi với Hàn Tam Thiên, anh ta chỉ có nước bị đánh thôi.

Tô Hải Siêu trốn ra đằng sau lưng Thân

Ông, nói: “Ông phải giúp tôi, tôi không đánh lại cậu ta.”

Những lời này khiến cho Thân Ông mất hết mặt mũi. Tuy rằng Tô Hải Siêu không phải học trò của ông ta, nhưng chuyện này là do ông ta gây ra. Là ông ta cho Tô Hiểu Siêu một chỗ dựa, bây giờ Viêm Quân muốn hai người bọn họ phải tự phân thắng bại, đây là trận chiến liên quan đến thể diện, vậy mà Tô Hải Siêu ngay cả đánh cũng không dám đánh!

“Thân Ông, không ngờ thân thủ ông không tốt mà ngay cả ánh mắt cũng không tinh, thứ bỏ đi này thì có gì để lợi

dụng chứ.” Viêm Quân cười nói.

Thân Ông cắn răng, nói với Tô Hải Siêu

một cách lạnh lùng: “Nếu cậu không muốn chết thì đánh ngay cho tôi.”

Vẻ mặt Tô Hải Siêu chứa đầy sự tuyệt vọng, rõ ràng Thân Ông sẽ không giúp anh ta chuyện này. Anh ta sao có thể đánh thắng Hàn Tam Thiên chứ?

Sớm biết vậy, lúc này đã không diễu võ dương oai trước mặt Hàn Tam Thiên rồi. Hồi nãy vừa mới đánh cậu ta, bây giờ lửa giận của cậu ta còn chưa nguôi, làm gì có chuyện sẽ buông tha cho mình chứ?

Thân Ông bước sang ngang, tránh qua một bên. Lúc Tô Hải Siêu nhìn thấy Hàn Tam Thiên đi tới chỗ mình, hai chân lập tức trở nên mềm nhũn.

Anh ta đã bị Hàn Tam Thiên đánh rất nhiều lần, cho nên anh ta vô cùng rõ ràng bản thân và Hàn Tam chênh lệch đến mức

nào.

Cho dù hình tượng của Hàn Tam Thiên vẫn luôn là một kẻ vô dụng ở trong lòng Tô Hải Siêu, với lại chính anh ta cũng không muốn thừa nhận Hàn Tam Thiên rất

| lợi hại, nhưng khi nhìn thấy nắm tay của

Hàn Tam Thiên, anh ta lại không thể không sợ!

“Hàn Tam Thiên, vừa rồi là tôi sai, rất xin lỗi. Là do tôi nhất thời hồ đồ nên mới đánh cậu.” Tô Hải Siêu dùng giọng điệu cầu xin tha thứ nói với Hàn Tam Thiên.

Trên mặt Hàn Tam Thiên có vết máu, khiến nét mặt của anh càng thêm dữ tợn, bộ dạng của anh như vậy gần như đã dọa Tô Hải Siêu sợ vỡ mật.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.