Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1029 chữ

"Đừng đánh, đừng đánh." Tô Hải Siêu lấy hai tay che đầu, kêu rên liên tục.

"Xem ra mày chết mới hết gây chuyện." Hàn Tam Thiên nhìn Tô Hải Siêu, mặt lạnh tanh.

Tô Hải Siêu biết mình không đánh lại Hàn Tam Thiên, nhưng anh ta không tin Hàn Tam Thiên có gan đánh chết anh ta.

"Hàn Tam Thiên, tưởng tạo sợ sao, mẹ mày, mày có gan thì giết đi, tạo không tin mày làm được đâu." Tô Hải Siêu nói.

Hàn Tam Thiên đi tới bên người Tô Nghênh Hạ, cởi trói cho cô rồi hỏi: "Em không sao chứ?"

Tô Nghênh Hạ dường như không quá lo lắng, cô mỉm cười nói: "Không có việc gì, em biết anh sẽ tới cứu em, nên em không

hề sợ hãi."

Hàn Tam Thiên nắm tay Tô Nghênh Hạ nói: "Xin lỗi, là tại anh, nếu anh là người bảo vệ em thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này. Em yên tâm, về sau sẽ không có ai dám xúc phạm tới em.”

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, không trách Hàn Tam Thiên, nói: "Em nói xin lỗi mới phải, em làm anh lo lắng rồi."

"Hai người rắc thính vừa vừa thôi, thích nói gì về nhà mà nói, giờ cởi trói cho tôi đi." Ngay lúc hai người lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Linh Dao không chịu nổi, da

gà da vịt nổi lên, cô chưa được cởi trói, cứ thế bị hai người quên mất.

Tô Nghênh Hạ nghe thế thì chạy tới chỗ Thẩm Linh Dao, cởi dây thừng ra rồi nói: "Chẳng phải trước kia cậu nói thích bị trói hay sao? Giờ chẳng phải được trải nghiệm luôn rồi à?"

Thẩm Linh Dao đỏ mặt, bạn bè thân thiết mới nói chơi kiểu vậy, không ngờ Tô Nghênh Hạ lại kể ngay trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Con bé chết tiệt này, cậu nói bậy gì đó, có tin mình nói chuyện xấu của cậu ra

không." Thẩm Linh Dao cắn răng hù dọa Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ tỏ vẻ dửng dưng, cô không sợ Thẩm Linh Dao dọa nạt mình, vì cô không làm chuyện gì xấu cả.

Thấy Tô Nghênh Hạ chẳng thèm để ý, Thẩm Linh Dao tức giận, lời hoang đường đó do cô không kiềm chế được, cũng chính miệng cô nói, Tô Nghênh Hạ chưa từng nói câu này, nên cô không có việc gì có thể uy hiếp được Tô Nghênh Hạ.

"Hàn Tam Thiên, sao giờ anh mới đến, làm hai người phụ nữ chúng tôi phải chịu

khổ, anh có biết không?" Được cởi trói, Thẩm Linh Dao kéo tay Tô Nghênh Hạ giơ lên, cánh tay đen bầm do bị trói lâu.

Tô Nghênh Hạ vội đưa tay ra phía sau nói: "Vết thương nhỏ thôi, không có việc gì."

Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu, nói với cả hai: "Hai người về nhà nghỉ trước

đi."

Nhìn thấy biểu cảm của Hàn Tam Thiên, lòng Tô Nghênh Hạ trầm xuống, lúc trước Hàn Tam Thiên đã nói, chỉ khi Tô Hải Siêu chết mới hết gây chuyện, chẳng nhẽ anh

muốn giết Tô Hải Siêu thật sao?

“Tam Thiên, anh......”

Tô Nghênh Hạ chưa nói xong, Hàn Tam Thiên đã ngắt lời: “Em cứ yên tâm về nhà đi, anh không có việc gì.”

Sao Tô Nghênh Hạ có thể yên tâm nổi, nếu Hàn Tam Thiên không màng hậu quả mà giết Tô Hải Siêu, đó là phạm tội, Hàn Tam Thiên sẽ phải đi tù, đây là chuyện Tô Nghênh Hạ không chấp nhận nổi.

“Tam Thiên, em không có việc gì rồi, anh đừng làm điều ngu ngốc, em muốn anh ở

| bên em." Tô Nghênh Hạ khẩn trương nói.

Hàn Tam Thiên thấy trong lòng cực kì ấm áp khi biết Tô Nghênh Hạ quan tâm mình, anh xoa đầu Tô Nghênh Hạ nói: "Em yên tâm đi, không ai có thể tách chúng ta ra, anh sẽ luôn bên em."

Thẩm Linh Dao nghe thế thì cảm thấy mê

mẩn, nếu những lời này dành cho cô thực tốt biết bao? Chỉ tiếc chuyện này đã định trước là chuyện xa vời, tình cảm của Hàn Tam Thiên đối với Tô Nghênh Hạ không ai có thể thay đổi.

"Nghênh Hạ, chúng ta vẫn nên đi trước

thôi." Thẩm Linh Dao kéo Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như muốn nói Hàn Tam Thiên đừng làm chuyện ngu ngốc.

Hàn Tam Thiên mỉm cười an ủi, để Tô Nghênh Hạ không cần lo lắng.

Sau khi hai người rời đi, Hàn Tam Thiên thu lại nụ cười, gương mặt lạnh tanh, căn phòng oi ả giữa mùa hè dường như giảm xuống hai ba độ.

“Hàn Tam Thiên, tao biết tao đánh không lại mày, nếu mày là đàn ông, có bản lĩnh thì giết tao, mày dám không?" Tô Hải Siêu không muốn mất tôn nghiêm trước mặt Hàn Tam Thiên, anh ta nghĩ rằng mình không thể cứng với kẻ vô dụng này thì còn gì tư cách đàn ông?

"Nếu biết thì mày đừng động tới Tô | Nghênh Hạ, khinh thường tao cũng được, dù mày có ị phân đi tiểu trên đầu tao, tao cũng coi mày là con rệp, nhưng khiến Tô Nghênh Hạ chịu khổ thì không." Hàn Tam Thiên đi tới trước mặt Tô Hải Siêu, mặt đầy sát khí.

Tuy Tô Hải Siêu nói có gan thì làm, nhưng gã chỉ nghĩ Hàn Tam Thiên cùng lắm đánh một trận, không dám giết gã, nhưng bây giờ nhìn thẳng vào ánh mắt của Hàn Tam Thiên, gã lại rợn cả người.

“Hàn Tam Thiên, giết người là phạm pháp, bị ngồi tù đó, thậm chí mày còn có khả năng phải chôn cùng tao, mày nghĩ kĩ hậu quả chưa?" Tô Hải Siêu nói.

"Sao vậy?" Hàn Tam Thiên nhếch mép, tạo ra một nụ cười nham hiểm nói: "Mày sợ sao? Chưa bắt đầu đã sợ rồi?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.